Sáng sớm hôm sau, đoàn xe buôn lại khởi hành như mọi khi. Lưu Vân lớn giọng thông báo với lính đánh thuê:
“Sắp tới là đi vào trong Sơn Thạch, mất khoảng một tháng mới qua được Sơn Thạch. Nơi đây tụ tập rất nhiều băng cướp, tất cả cần luôn đề cao tinh thần cảnh giác.”
Đoàn xe buôn chầm chậm đi vào Sơn Thạch. Đi đầu là Lưu Gia Linh cùng Lưu Căn trưởng lão, xe chở nô lệ ở vào giữa, hai bên là lính bảo vệ, xen kẽ giữa lính đánh thuê và thân binh Lưu gia. Việc này nhằm mục đích kiểm soát lính đánh thuê, tránh cho bọn chúng làm điều gì đó bất thường.
Sơn Thạch là một khu vực rộng lớn, có nhiều tảng đá lớn cao cả trăm trượng, có nhiều cột đá bị gió đẽo gọt, dưới chân là đá nhỏ vương vãi. Nơi đây không khí hanh khô, thường có gió lớn thổi qua, thực vật chỉ là đám bụi cỏ.
Tôn Kỳ ngước đầu nhìn một tảng đá khổng lồ, lòng thầm tự nhủ: nơi đây quả thật thích hợp để phục kích, chỉ cần mấy nhóm nhỏ đạo tặc bất ngờ xuất hiện tấn công từ các hướng khác nhau, chắc chắn sẽ dễ dàng đánh vỡ thế phòng thủ của đoàn xe. Đoàn xe tan vỡ, mỗi kẻ một ngả như vậy càng dễ cho đám đạo tặc săn giết. Không lạ khi Sơn Thạch trở thành hang ổ của đạo tặc.
Đoàn xe cũng biết điều này nên ai cũng nâng cao sự cảnh giác.
May mắn là ba ngày tiếp theo đều bình yên nhưng mà phần thử thách lớn nhất cũng đã đến, bây giờ họ đã tiến sâu vào trong Sơn Thạch, đã không còn đường lui về sau. Tiếp theo đây mới là thời điểm thích hợp nhất để đạo tặc tấn công.
Nhưng mà mười ngày tiếp theo mọi chuyện vẫn bình yên, không hề xuất hiện bất kỳ nhóm đạo tặc nào như tất cả nghĩ, thậm chí cả một tên do thám cũng không thấy xuất hiện.
Mọi chuyện êm đẹp không những không làm tất cả thư giãn mà ngược lại khiến bọn họ càng thêm cảnh giác, điều bất thường tất có trá.
Hai ngày nữa trôi qua, đoàn xe đến một địa điểm, gọi là điểm thắt nút. Nơi mà Ma Lĩnh Sơn và Sơn Thạch dính với nhau khá gần.
Khi đang di chuyển, đoàn xe bỗng cảm thấy dưới chân rung rinh, ma thú cưỡi bồn chồn, hí lên từng tiếng sợ hãi, những hạt cát dưới chân nhảy lên tưng tưng.
Lưu Gia Linh phất tay cho ngừng đoàn xe, ánh mắt nhìn quanh xem xét. Sau đó nàng đưa ánh mắt nhìn sang Lưu Căn trưởng lão.
Lưu Cắn lắc đầu nói:
“Hồn lực của ta không phát hiện ra bất cứ thứ gì khác thường. Có thể do thứ gì đó ở ngoài tầm quan sát hồn lực của ta, hoặc là thứ gì đó có thể che đậy hồn lực dò xét.”
Lưu Gia Linh gật đầu tỏ ra đã hiểu, nàng phái ra năm nhóm trinh sát hướng các phía kiểm tra. Đoàn xe thì vẫn chậm rãi tiến lên.
Rung động càng lúc càng lớn, ma thú cưỡi đã không còn nghe điều khiển liên tục chồm dậy bất an. Những hạt cát nhảy bắn lên càng cao, những viên sỏi nhỏ cũng rung rinh nhảy lên.
Lưu Gia Linh buộc phải dừng đoàn xe lại. Đúng vào lúc này một nhóm trinh sát hớt hả chạy lại, một tên trinh sát vội vàng nói:
“Là ma thú. Không biết vì sao một nhóm ma thú cực lớn từ Ma Lĩnh Sơn đang chạy qua khu vực nút thắt tiến vào Sơn Thạch. Ước tính chỉ trăm tức thời gian nữa sẽ xông đến chỗ chúng ta.”
Lưu Gia Linh nghe xong lời này thì lập tức nhíu mày, cảm thấy cực khó giải quyết.
Lưu Căn lúc này nói:
“Chuyện này không bình thường, tất có trá.”
Lưu Gia Linh nói:
“Đã không còn quan trọng nguyên nhân. Bầy ma thú rất nhanh sẽ đến đây, đã không còn đủ thời gian cho chúng ta tránh né, chỉ có thể lập đội phòng thủ ứng phó, toàn lực bảo vệ tính mạng và tài sản.”
“Nếu nguy hiểm, ta sẽ đưa cháu chạy trước.” Lưu Căn nhỏ giọng nói.
Lưu Gia Linh hiểu ý gật đầu. Nếu xảy ra nguy hiểm vượt quá tầm kiểm soát, bọn họ sẽ chọn cách trốn chạy, tự cứu mình trước, Lưu Căn tin tưởng với thực lực của hắn vẫn có thể mang theo Lưu Gia Linh cùng chạy trốn.
Lưu Gia Linh lập tức ra lệnh, đoàn xe dừng lại tạo thế phòng thủ. Lưng dựa vào một tảng đá lớn cao trăm trượng, các xe chở nô lệ, vật dụng được dựng tạm thành lá chắn bảo vệ. Lính đánh thuê là vòng phòng thủ thứ nhất, thân binh Lưu gia là vòng phòng thủ thứ hai, trong cùng là đám nô lệ cùng đám ma thú cưỡi, và Lưu Gia Linh đứng chỉ huy.
Sắp xếp này tương đối ổn thỏa nhưng lại khiến đám lính đánh thuê cảm thấy bất mãn, vì bọn chúng bị đưa ra làm lá chắn sống, giá trị của bọn hắn trong mắt của Lưu Gia Linh thậm chí còn thua cả đám nô lệ.
Bất mãn thì vẫn bất mãn nhưng cũng không có kẻ nào dám can đảm chống lệnh, đơn giản vì Lưu Căn ở đây. Kẻ nào dám phản kháng chắc chắn sẽ chết đầu tiên bị đem ra giết gà dọa khỉ. Ai cũng không muốn làm con gà này, vả lại đối đầu với ma thú chưa chắc đã phải chết.
Chỉ hai mươi tức hơi thở sau khi thành lập thế phòng thủ, từ phương xa kéo đến một đám bụi mù mịt, lờ mờ có thể thấy được bóng dáng của rất nhiều ma thú trong đó, đi đầu là một đám tê giác, voi xám đang tức tốc phi tới chỗ đoàn xe.
Đám lính đánh thuê sợ run, đám ma thú này không phải chạy ngang qua mà là chủ đích chạy tới chỗ bọn hắn.
Không có thời gian suy nghĩ, đám ma thú đã xông đến. Lá chắn tạm nhanh chóng bị nghiền nát.
Ma tộc và ma thú lập tức va chạm. Tiếng binh đao, tiếng gầm rú phát ra không ngừng.
Tôn Kỳ múa thương đâm xuyên đầu một con báo, rồi nghiên thân né tránh móng vuốt của một con hổ, thân hình uyển chuyển linh động, trong phạm vi mười thước quanh thân hắn như một vòng bảo vệ tuyệt đối, ma thú xông vào thì sẽ chết. Tôn Kỳ có thể nhẹ nhàng giải quyết đám ma thú.
Lúc này có tiếng gầm thét vang trời trong đám ma thú, âm thanh này chấn động khiến cho đám ma thú thêm sục sôi cuồng bạo, còn đám Ma tộc cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Nhân lúc này ma thú đột phá, đánh tan vòng phòng thủ thứ nhất.
Lưu Căn bay lên để lại một câu phía sau:
“Ta đi đối phó với con thú này.”
Lưu Gia Linh lập tức chỉ huy cho thân binh Lưu gia xông lên giữ vững thế trận phòng thủ.
Trận chiến này, huyết hoa vảy tung tóe, tiếng kêu gào không ngừng, ma khí cùng oán khí của Ma tộc chết sinh ra không ngừng. Đám lính đánh thuê liên tục bị ép phải co cụm lại.
Lưu Gia Linh nhìn thấy chiến cục không tốt thì hết sức âm trầm, cuối cùng nàng quyết đoán ra trận cùng chiến đấu.
Trận chiến này vô cùng thảm liệt, ma thú nằm xuống đã chất thành đống, Ma tộc cũng liên tục ngã xuống. Bây giờ mạnh ai lấy chiến, tự bảo vệ chính mình, đã không còn bận tâm đến cái gọi là chiến thuật, nhiệm vụ bảo vệ.
Đúng vào lúc này có một tiếng hú dài đau đớn, đám ma thú nghe được cũng thấy bất an. Đám ma thú quay đầu bỏ chạy, đám Ma tộc hò reo vang dội như vừa chiến thắng một trận lớn.
Ngay sau đó, Lưu Căn quay trở lại, Lưu Gia Linh vội vàng tiến lên đỡ:
“Thúc thúc vất vả.”
“Con ma thú kia rất mạnh, ta chỉ có thể dùng một bảo vật tiêu hao mới làm bị thương được nó.” Lưu Căn cười khổ nói.
“Thúc thúc yên tâm, công lao của thúc ta sẽ không quên.” Lưu Gia Linh đáp lời.
Lưu Căn gật đầu hài lòng.
Tiếp sau đó chính là công tác dọn dẹp chiến trường, đồng thời thống kê thiệt hại.
Lưu Gia Linh và Lưu Căn ngồi tại trên tảng đá nghe thuộc hạ báo cáo thiệt hại: Lính đánh thuê tổn thất hai phần ba, chủ yếu là tu vi Luyện Linh ngũ trọng đến thất trọng. Thân binh Lưu gia tổn thất một nửa. Đám nô lệ tổn thất ba trăm tên, có thể là bị giết trong lúc đánh nhau hoặc cũng có thể là nhân lúc loạn mà chạy.
Lều trại, xe chở, đồ vật khác đa phần đã bị phá hoại nhưng vẫn có thể sửa lại tái sử dụng. Đám ma thú cưỡi lúc loạn đã tự chạy đi, bây giờ đang được gọi lại, có thể vẫn còn hai phần ba.
Lưu Gia Linh nghe báo cáo mà âm trầm suy tư, Lưu Căn lúc này nói:
“Cháu thấy thế nào?”
“Đám lính đánh thuê chết rồi cũng không sao? Càng bớt chi phí cho chúng ta, đám lính đánh thuê còn lại chúng ta sẽ tăng thêm tiền thưởng. Thân binh Lưu gia thì tổn thất vẫn còn trong mức chấp nhận được. Còn đám nô lệ thì khi đến thành Hạ Phi thì sẽ mua bổ sung số lượng.” Lưu Gia Linh trình bày suy nghĩ.
Lưu Căn nghe xong gật đầu, hỏi:
“Vậy còn nguyên nhân vụ việc?”
Lưu Gia Linh ánh mắt lập tức sắc bén, ẩn ẩn có sát khí. Đúng vào lúc này có hai tên lính đánh thuê bị áp giải lên trên. Một tên thân binh Lưu gia chắp tay bẩm báo:
“Thưa tiểu thư, phát hiện hai tên này có mang theo một túi lạ, nghi là túi hương dụ ma thú.”
Tên lính đưa cho Lưu Gia Linh một túi thơm, bên trong còn một phần bột phấn chưa sử dụng. Lưu Gia Linh kiểm tra qua túi hương sau đó ánh mắt rét lạnh, đưa lại chiếc túi cho Lưu Căn.
Lưu Căn kiểm tra một chút rồi sau đó gật đầu với Lưu Gia Linh.
Lưu Gia Linh nổi lên sát khí, mở miệng chấp vấn:
“Là ai phái các người làm?”
Hai tên bị bắt thản nhiên đối mặt với Lưu Gia Linh, nói:
“Tam tiểu thư biết rồi còn hỏi? Lần này là bọn ta xui xẻo bị phát hiện nhưng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tam tiểu thư từ bỏ đi, tiểu thư mãi mãi đấu không lại.”
Nói xong, cơ thể bọn hắn phồng lên muốn tự bạo. Lưu Căn hừ lạnh, sắp chết rồi mà còn định gây chuyện, hắn phất tay hai tên kia đầu bay lên, thân hình đổ xuống không kịp tự bạo.
Lưu Gia Linh lúc này đay nghiến nói:
“Nhị ca, là huynh gây ra trước, cũng đừng trách ta.”
Sau đó, nàng và Lưu Căn nhìn nhau cười nham hiểm.
Cùng lúc đó tại trong Ma Lĩnh Sơn, đoàn xe của Lưu Triều Dương cũng lâm vào phục kích của một nhóm đạo tặc. Hai bên triền đấu dây dưa không dứt. Lưu Triều Dương đã có nhiều lần thử đối thoại nhưng đám đạo tặc hoàn toàn không để ý. Mục tiêu của đám đạo tặc cũng không phải là cướp của mà là giết bọn nô lệ.
Lưu Triều Dương sắc mặt khó coi, không nói hắn cũng biết là do ai gây ra.
Chuyến hành trình này bọn chúng coi như là đã tính toán rõ ràng nhưng lại không ngờ: Sơn Thạch nổi tiếng là hang ổ của đạo tặc lại xuất hiện ma thú tấn công. Còn Ma Lĩnh Sơn vốn là địa bàn của ma thú nhưng không lại bị đạo tặc phục kích.
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện