Lưu Bàng và Lưu Vân đều là thân binh Lưu gia được ban cho họ Lưu, bọn chức vị và tu vi tương đương nhau, chỉ khác ở chỗ đi theo hai chủ khác nhau.
Lưu Bàng thì đi theo nhị công tử Lưu Triều Dương, Lưu Vân thì đi theo tam tiểu thư Lưu Gia Linh.
Bọn họ đều được giao nhiệm vụ, tại đây giám sát những kẻ báo danh, chỉ cần thấy có kẻ ưu tú nổi bật thì lập tức chèo kéo, không cần đợi tới lúc khảo hạch xong mới lôi kéo.
Đây cũng chính là một phần thử thách cho tam tiểu thư cùng nhị công tử.
Thử nghĩ một chút, đoàn xe an toàn nhất tất nhiên là tuyển toàn bộ lính đánh thuê Luyện Linh cửu trọng nhưng nếu như vậy thì phải bỏ ra một số tiền rất lớn.
Nếu như đối phương chỉ cần một phần đội ngũ là Luyện Linh cửu trọng mà vẫn có thể an toàn vượt qua thì không phải nói đối phương đã thắng ngươi một bậc.
Lần tuyển lính bảo vệ chính là giao phong đầu tiên giữa tam tiểu thư và nhị công tử trong cuộc thi này. Bọn họ chính là đang đấu trí, đấu dũng, đấu tầm mắt với nhau. Bọn họ phải cân bằng giữa số tiền bỏ ra, với sự an toàn của toàn đoàn xe.
Đây là bước đầu tiên trong thử thách của bọn họ nếu như không cẩn thận các bước phía sau có thể toàn bộ sụp đổ.
Tôn Kỳ lúc này không vội lên tiếng, hắn còn đang chờ xem ai ra giá cao hơn. Thật ra cái giá mà Lưu gia đưa ra, hắn vốn chẳng thèm để trong mắt nhưng mà nhìn xem bọn họ đấu đá cũng có chút thú vị.
Lưu Bàng đứng đối diện Tôn Kỳ, cười tự tin nói:
“Vị huynh đệ này nên biết chuyến đi buôn lần này đi ngang qua Thạch Sơn, nơi đây nổi tiếng với những băng cướp hung hãn, không hề thiếu những băng cướp có Tạo Thể cảnh. Tất nhiên là bọn chúng còn không to gan đến mức đụng đến Lưu gia thương đội nhưng mà...”
Nói đến đây, Lưu Bàng cười thâm ý nói tiếp:
“Biết đâu bọn chúng hóa liều ăn cướp Lưu gia thương đội thì sao? Vậy nên nếu như có một vị Tạo Thể cảnh uy tín bảo hộ không phải càng thêm an toàn sao?”
Lưu Bàng dừng lại một chút xem biểu hiện của Tôn Kỳ nhưng mà làm hắn thất vọng rồi. Tôn Kỳ không hề có biểu cảm như hắn muốn thấy. Lưu Bàng quyết định tung đòn sát chiêu cuối cùng. Hắn nói:
“Lưu Trữ trưởng lão không chỉ là cường giả Tạo Thể cảnh mà còn là một đan sư. Huynh đệ cũng nên biết một vị đan sư trong đoàn ý vị như thế nào rồi.”
Tôn Kỳ nghe thấy mấy chữ đan sư, biểu cảm lập tức thay đổi nhưng rất nhanh bình thường trở lại. Tôn Kỳ hỏi:
“Hai vị không định tăng giá sao? Ta sẵn sàng chịu thêm mạo hiểm nếu như được giá cao.”
Lưu Bàng lúc đầu thấy Tôn Kỳ thay đổi biểu cảm còn tưởng Tôn Kỳ đã động tâm nhưng không ngờ Tôn Kỳ lại tham lam muốn có thêm lợi ích. Lời của Tôn Kỳ rõ ràng là muốn nói cho Lưu Vân nghe.
Lưu Vân cũng hiểu điều này nhưng hắn chỉ có thể cười khổ nói:
“Lưu gia đã quy định mức giá cụ thể, cả tam tiểu thư và nhị công tử đều không thể vi phạm. Nhưng mà huynh đệ yên tâm, mặc dù giá tiền không tăng nhưng mà tam tiểu thư có thể cho nhiều phúc lợi khác nếu như lần này đi buôn thành công.”
Tôn Kỳ cười mỉa mai trong lòng: tất cả hứa hẹn chỉ là một cái bánh vẽ nhưng mà hắn vẫn gật đầu nói:
“Nếu vậy hai vị để ta cân nhắc. Sau khi khảo nghiệm xong ta sẽ có câu trả lời.”
Lưu Bàng và Lưu Vân nghe vậy cũng không nói thêm lời nào, những gì cần nói bọn hắn đã nói, bây giờ chỉ xem Tôn Kỳ có đủ sáng suốt để đưa ra lựa chọn.
Hai bọn họ nói lời cáo từ sau đó lại chia ra đi tìm đối tượng khác.
Tôn Kỳ lúc này đứng dựa vào một thân cây, hai tay khoanh lại, đăm chiêu suy nghĩ. Hắn vốn cho rằng đây chỉ là một chuyến thương buôn bình thường nhưng không ngờ lại là đường đua cho hai Lưu gia hậu bối tranh chấp chức vị tộc trưởng dự bị.
Chuyến đi này đã báo trước sẽ có giông tố. Loạn cục thế này, ai sẽ là kẻ cầm trịch? Tam tiểu thư hay nhị công tử sẽ chiến thắng?
Tôn Kỳ mỉm cười. Trong loạn cục thế này, hắn chỉ là một con cờ nhưng mà hắn muốn làm một con cờ không yên phận. Hắn muốn quấy vũng nước này thêm đục. Vì sao ư? Đơn giản vì hắn thích thế.
Lúc này có tiếng hô:
“Lữ Mông lên kiểm tra.”
Tôn Kỳ nghe tiếng gọi tiến lên. Một tên trung niên nhìn hắn nói:
“Lữ Mông, Luyện Linh bát trọng. Ngươi hãy đánh vào tảng đá màu xanh, phải tạo ra lỗ sâu một tấc thì mới đạt yêu cầu. Ngươi bắt đầu đi.”
Trước mặt Tôn Kỳ có năm tảng đá màu sắc khác nhau, tương đương tu vi từ Luyện Linh ngũ trọng đến cửu trọng. Mục tiêu của Tôn Kỳ là tảng đá màu xanh.
Tôn Kỳ đứng trước tảng đá màu xanh, cách không đánh ra một chưởng.
Ầm vang một tiếng, tảng đá in dấu chưởng ấn của Tôn Kỳ, sâu hai tấc. Tên trung niên thấy vậy cũng thầm kêu trong lòng: hạt giống tốt, chiến lực mạnh hơn cùng giai bình thường. Hắn nói:
“Lữ Mông thông qua khảo hạch, ngươi hãy chọn đội cho mình.”
Tôn Kỳ lúc này đi sang một bên, có hai vị thanh niên đang ngồi xem khảo hạch. Nếu Tôn Kỳ không phán đoán sai thì:
Ngồi bên ghế trái là một thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén kiên nghị. Đây hẳn là tam tiểu thư Lưu Gia Linh.
Ngồi bên ghế phải là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, miệng thường nở nụ cười nhưng trong ánh mặt lại có một tia gian xảo bị che đậy rất kỹ nếu Tôn Kỳ không phải thường xuyên lăn lộn giữa lằn ranh sống chết thì hắn rất có thể đã không nhận ra. Đây hẳn là nhị công tử Lưu Triều Dương.
Cả Lưu Gia Linh và Lưu Triều Dương đều ngồi đó chờ Tôn Kỳ quyết định, bọn họ cũng không mở lời thuyết phục. Chuyện thuyết phục đã có thuộc hạ làm trước đó, bọn họ tự trọng thân phận sẽ không làm những điều như vậy.
Tôn Kỳ làm ra vẻ băn khoăn khó quyết, cuối cùng hắn chắp tay nói:
“Xin đi tam tiểu thư.”
Lưu Gia Linh lúc này khuôn mặt giãn ra, gật đầu nói:
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Chúc mừng tam muội lại nhận được một thuộc hạ tốt.” Lưu Triều Dương ngồi bên cạnh cười nói, cũng không lộ ra vẻ bất mãn khi Tôn Kỳ không chọn hắn.
“Sao có thể so được với Triệu Hy, nhị ca thu được vừa nãy.” Lưu Gia Linh đáp lời.
Lưu Bàng đứng phía sau lưng của Lưu Triều Dương thì có chút khó hiểu, rõ ràng điều kiện hắn đưa ra cho Tôn Kỳ tốt hơn so với Lưu Vân đưa ra nhưng vì sao Tôn Kỳ vẫn chọn tam tiểu thư, chẳng lẽ Lưu Vân đã đưa thêm chỗ tốt cho Tôn Kỳ? nhưng mà cũng không vấn đề gì cả, lần này chọn sai Tôn Kỳ sẽ dùng tính mạng ra trả giá.
Lưu Vân thì có chút bất ngờ vì sao Tôn Kỳ lại chọn đội của tam tiểu thư chẳng lẽ là do ngưỡng mộ tiểu thư sao? Vậy cũng tốt. Vì Tôn Kỳ thực lực không tệ, là một trợ thủ tốt.
Tiếp sau đó, Lưu Gia Linh và Lưu Triều Dương lần lượt chọn đủ năm mươi tên lính đánh thuê.
Về tu vi thì đội ngũ của Lưu Triều Dương có vẻ nhỉnh hơn nhưng không phải vì Lưu Gia Linh không có sức hút hay điều kiện không đủ tốt mà do tham vọng của nàng rất lớn.
Nàng muốn bỏ ra số tiền thuê ít hơn, chiếm lợi thế về mặt tiền bạc ngay trong giai đoạn một của thử thách, điều này có thể gây nên một số áp lực cho Lưu Triều Dương. Tất nhiên là đi cùng với lợi thế hơn cũng là rủi ro lớn hơn.
Lưu Triều Dương cũng không quá lo lắng, hắn vẫn là bình bình đạm đạm như hoa trôi nước chảy như mọi khi, hắn cười nói:
“Tam muội tham vọng thật không nhỏ. Nhưng mà cẩn thận nguy hiểm còn lớn hơn tham vọng.”
“Muội tự có phân tấc, nhị ca không cần bận tâm.” Lưu Gia Linh trả lời dứt khoát, sau đó phất tay đứng lên. Đi theo sau nàng là đoàn tùy tùng của nàng, Tôn Kỳ cũng là trong số này.
Lưu Triều Dương cười cười cũng không bận tâm tới thái độ của Lưu Gia Linh.
Sau đó là thời gian ba ngày chuẩn bị.
Vào một buổi sáng, hai đoàn xe chở nô lệ từ trong Lưu gia đi ra. Một đi hướng cửa bắc, một đi hướng cửa đông.
Từ thành Sa Lý đi đến thành Hạ Phi có hai con đường chính.
Một đường đi từ cửa bắc qua Sơn Thạch, nơi đây có những băng cướp hung hãn chiếm giữ, nhưng đã là con đường tương đối an toàn. Thời gian ước tính nếu như thuận lợi sẽ mất khoảng một trăm ngày để tới được thành Hạ Phi.
Con đường thứ hai là đi từ cửa đông băng qua Ma Lĩnh Sơn, con đường này gập ghềnh chông chênh khó đi, Ma Lĩnh Sơn lại là địa bàn của nhiều ma thú. Nếu như thuận lợi thì thời gian để tới được thành Hạ Phi chỉ mất bảy mươi ngày.
Lưu Gia Linh chính là chọn con đường thứ nhất qua Sơn Thạch. Nàng chọn đội ngũ bảo vệ hơi yếu đã là một sự mạo hiểm, nàng lại không thể tiếp tục chọn con đường mạo hiểm. Hai nguy hiểm cộng dồn, nàng cho dù trí tuệ, dũng cảm thế nào cũng không dám thử. Đoạn đường qua Sơn Thạch tuy có nhiều băng cướp hung hãn nhưng mà cướp vẫn có lý trí, hoàn toàn có thể dùng uy danh của Lưu gia hoặc thương lượng để đi qua. Còn ma thú, sẽ không có chỗ để thương lượng.
Còn Lưu Triều Dương tất nhiên là chọn con đường qua Ma Lĩnh Sơn, tại vòng đầu tiên hắn đã bị đẩy về phía sau, muốn cân bằng thế trận, thì hắn chỉ có thể chiến thắng vòng thi thứ hai. Tức là hắn phải trước hết tiến về thành Hạ Phi. Mà muốn tiến về trước thì hắn chỉ có thể chọn con đường ngắn hơn, đồng dạng với nguy hiểm hơn.
Một tháng đầu tiên trên hành trình tương đối thuận lợi, có một số đám giặc cỏ ven đường nhưng bọn hắn chỉ cần thấy cờ hiệu Lưu gia thì tự động lui xa.
Cuối cùng đoàn xe của Lưu Gia Linh cũng đến được bên ngoài Thạch Sơn, bọn họ tạm dừng lại dựng trại nghỉ ngơi.
Vào ban đêm, Tôn Kỳ lúc này đang ngồi tại trên một tảng đá tĩnh tâm tu luyện. Đám nô lệ đã ngủ say, đám lính cũng yên giấc trong lều. Chỉ còn vài nhóm lính tuần tra đi qua đi lại.
Lúc này trong bóng đêm tối đen như mực, hai bóng hình lao nhanh, bay ra khỏi khu lều trại, chìm vào trong bóng tối phương xa.
Lại một lúc sau, có hai bóng hình thập thò đi ra từ một cái lều, sau đó lảng vảng quanh khu trại.
Trong thần thức của Tôn Kỳ mọi thứ đều được hiện ra rõ ràng. Hắn nhếch mép cười: các ngươi thật giỏi tính toán. Vậy thì ta sẽ giúp một tay quấy cho nước thêm đục.
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện