Cơ Trường Linh nói: “Nếu ngươi nhớ muội ấy thì đi tìm muội ấy. Ta không đi.”
Hạc trắng nghi hoặc nhìn chàng mấy cái, nói: “Được rồi. Ta tự đi.”
Một cái Bạch Ngọc tiên cung to như vậy, muốn tìm một người cũng không dễ dàng. Nhưng mà hạc trắng có biện pháp tìm người của cô bé, không bao lâu, cô bé đã biết Giang Ngư đang ở nơi nào.
Lúc này, cửa viện của Giang Ngư và Chử Linh Hương cũng bị người ta gõ vang.
Hai người liếc nhau, Chử Linh Hương đứng dậy mở cửa viện ra, thấy ngoài cửa đứng hai người một nam một nữ, trên người mặc trang phục có thêu phù hiệu Linh Thú Phong.
“Chúng ta là đệ tử ở viện số 102 cách vách, tại hạ Vu Dược Linh Thú Phong, đây là đệ đệ ta Vu Phiến.”
Đệ tử có thể tham gia đại bỉ tiên môn, không có chỗ nào mà không phải là tinh anh có thiên phú rất cao trong nội môn. Hơn nữa mọi người đều là đồng môn, mục tiêu chuyến đi này nhất trí, phần lớn đều sẽ không bỏ qua cơ hội kết bạn bền chắc như này.
Quả nhiên Chử Linh Hương để cho bọn họ hai người tiến vào, cũng tự giới thiệu: “Ta tên Chử Linh Hương, đệ tử Kiếm Phong. Đây là sư tỷ của ta, tỷ ấy...”
Nàng ấy dừng một chút, nhất thời không biết giới thiệu Giang Ngư như thế nào.
Nàng ấy biết bản lĩnh chân thật của Giang Ngư, nhưng người ngoài cũng không biết.
Giang Ngư là dựa vào thân phận “Ngư Trưởng lão” lấy Bạch Ngọc Lệnh, cái này không thể nói. Nếu giới thiệu nàng là Giang Ngư Linh Thảo Viên, người khác tất nhiên sẽ hoài nghi lệnh bài bạch ngọc của nàng từ đâu ra.
Sắc mặt Giang Ngư tự nhiên: “Ta là Ngư Giang Dược Phong.”
Nàng là “Ngư Trưởng lão” của Dược Phong, tự xưng đệ tử Dược Phong hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Huynh muội Vu gia nhất định không thể nghĩ được, có người sẽ lấy một thân phận khác cho mình ở trên Bạch Ngọc tiên cung, nên tin tưởng không chút phòng bị nào.
Tuy Vu Dược hơi kinh ngạc vì hai người các nàng không phải là đệ tử cùng phong, nhưng loại tình huống này cũng không hiếm thấy, nên không dò hỏi.
Hai tỷ đệ hàn huyên một lúc với sư tỷ muội Giang Ngư, trao đổi tin tức mình biết cho nhau. Nhưng không có tác dụng gì, đều là người mới lần đầu tiên tham gia đại bỉ tiên môn, tình báo biết được có hạn.
Không bao lâu, lệnh bài trên người Vu Dược Vu Phiến hơi tỏa sáng, sắc mặt Vu Dược vui vẻ, lập tức đứng dậy cáo từ.
Chờ sau khi hai người đi rồi, Chử Linh Hương mới nói: “Hẳn là người Linh Thú Phong liên hệ bọn họ.”
Vừa dứt lời, lệnh bài bên hông nàng ấy cũng sáng lên.
Chử Linh Hương sửng sốt, nói: “Kiếm Phong cũng có sư huynh liên hệ muội.”
Nàng ấy nhìn về phía Giang Ngư: “Sư tỷ, muội...”
“Muội đi đi.” Giang Ngư biết, đây là lệ thường của các phong. Đệ tử từng tham gia đại bỉ tiên môn ở các phong sẽ triệu tập các sư đệ sư muội đồng môn, giảng giải một vài quy tắc đại bỉ tiên môn và vài chi tiết người khác không biết cho họ.
Cái này không phải có ý nói quan hệ bảy phong của Thái Thanh không tốt nên chia ra, chỉ là rốt cuộc phương thức tu hành của các phong khác nhau, đều là đệ tử trẻ tuổi luôn có vài phần hiếu thắng.
So ra đại khái tương tự với bảy lớp tinh anh của cùng một trường. Lúc đối ngoại tất nhiên đồng tâm hiệp lực, nhưng đối nội, người nào cũng muốn lấy hạng một toàn trường.
Chử Linh Hương biết đây là cơ hội hiếm có, nói với Giang Ngư: “Sư tỷ, vậy muội đi trước, có lẽ rất nhanh sẽ có thể về.”
“Đi thôi! Đi thôi.” Giang Ngư rất sảng khoái: “Tỷ lớn như vậy rồi còn có thể lạc chắc?”
Ai ngờ Chử Linh Hương mới ra cửa, Bạch Ngọc Lệnh bên hông Giang Ngư vậy mà cũng sáng lên.
Nàng kinh ngạc nhướng mày, phát hiện là tin đến từ Dược Phong. Giang Ngư chỉ thuận miệng nói bừa, không nghĩ Bạch Ngọc Lệnh này vậy mà thật sự là suất của Dược Phong.
Trong lòng nàng tò mò, bèn theo tin tức chỉ dẫn ở lệnh bài, đi đến viện số 13.
Trong viện số 13, lúc này đã có không ít người đến.
Thấy Giang Ngư đến, trên mặt không ít người đều mang theo nụ cười thân thiện. Một vài nữ đệ tử nhiệt tình, đã bắt đầu lôi kéo nàng dò hỏi là ở đỉnh nào của Dược Phong, sư thừa là vị Trưởng lão nào, trước kia chưa từng gặp nàng.
Trên mặt Giang Ngư lộ ra nụ cười, đầu óc bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ muốn tìm thân phận nào hoàn mỹ không có khuyết điểm.
Lại nghe được một câu: “Nàng ấy là môn hạ đệ tử của ta.”
Giang Ngư: “...”
Những lời này, đúng là có thể giải quyết nan đề của nàng giờ phút này, nhưng tiền đề là những lời này được nói ra từ trong miệng một người.
Nhưng người vừa nói câu kia lại một nam một nữ, trong miệng hai người đồng thời nói ra.
Nữ đệ tử hỏi chuyện cũng ngây ngẩn cả người. Nàng ấy nghi hoặc nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới. Nam tử tóc đỏ áo choàng đỏ là Tê Sơn Trưởng lão của Tiểu Ngọc Phong, nữ tử váy xanh xinh đẹp là Hằng Tĩnh Trưởng lão của Tiểu Đan Phong.
Tiểu Ngọc Phong và Tiểu Đan Phong, đều là phong cấp dưới của Dược Phong.
Nữ đệ tử kia tất nhiên là nhận ra hai vị Trưởng lão, sắc mặt nàng ấy rối rắm, chần chờ hỏi: “Vị Ngư sư tỷ này là đệ tử của cả hai vị Trưởng lão à?”
Hai người Hằng Tĩnh, Tê Sơn mịt mờ liếc xéo nhau một cái.
Hằng Tĩnh bình tĩnh nói: “Ý chúng ta là chúng ta đều muốn nhận nàng ấy làm đồ đệ, nhưng nàng ấy còn chưa suy xét kỹ muốn đi phong nào.”
Tê Sơn: “Đúng là như thế.”
Nữ đệ tử vừa dò hỏi lập tức kính nể nhìn về phía Giang Ngư. Một mạch Tiểu Ngọc Phong và một mạch Tiểu Đan Phong đều có tiếng tăm lừng lẫy ở Dược Phong.
Có thể được Trưởng lão hai phong đồng thời nhìn trúng, thậm chí mở miệng đoạt người, vị Ngư sư tỷ này tất nhiên là một vị thiên tài hiếm có nhỉ?
Giang Ngư nhìn đôi mắt tiểu cô nương lấp lánh sáng lên ánh sáng sùng kính, chỉ có thể cố gắng đè sự chột dạ xuống, làm ra dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Có hai vị Trưởng lão mở miệng, tất nhiên không có khả năng lại có người dò hỏi vấn đề sư thừa của Giang Ngư, cho nên vấn đề xấu hổ nhất là thân phận của Giang Ngư cứ như vậy mà được bỏ qua.
Hơn nữa bởi vì việc vừa rồi, thái độ không ít đệ tử Dược Phong đều rất nhiệt tình với Giang Ngư.
Giang Ngư thuận tiện nghe được rất nhiều tin tức, ví như:
Bạch Ngọc tiên cung là tiên phẩm linh khí do một vị Thái thượng Trưởng lão Khí Phong luyện chế. Nghe nói lúc vị Trưởng lão kia luyện chế suy xét nhiều nhất không phải là khả năng công kích hoặc là phòng ngự của nó, mà là có đủ quý phái hoa mỹ hay không. Bởi vì Bạch Ngọc tiên cung được đặc biệt luyện chế vì đại bỉ tiên môn, lấy thể diện trước mặt các đại tiên môn.
Ví dụ như lần này đệ tử Dược Phong tham gia đại bỉ tiên môn, phần lớn đều mang theo mấy ngàn bình đan dược. Có tự mình luyện chế, cũng có đồng môn làm tiện thể mang theo. Mọi người đều ôm một loại suy nghĩ cực kỳ giản dị: “Nếu không thể giúp tông môn vẻ vang, ít nhất phải giúp túi tiền của mình phồng lên”.
...
Giang Ngư cảm thấy chuyến này cực kỳ không lỗ, nghe đến say sưa. Nếu không phải tình cảnh không hợp, nàng thậm chí rất muốn lấy hạt dưa từ túi trữ vật ra, vừa nghe vừa cắn.
Sau đó đề tài không thể hiểu được chuyển tới trên người Ngư Trưởng lão.
“Ta nghe một vị sư huynh chủ phong nói có một lần huynh ấy thấy Phong chủ đồng hành với một vị bà bà tóc trắng xoá, hơn nữa thái độ Phong chủ cực kỳ cung kính. Ta hoài nghi vị kia chính là Ngư Trưởng lão!”
“Nữ tử tóc trắng xoá, Phong chủ đều rất cung kính, chẳng lẽ là vị Thái thượng Trưởng lão tị thế nào?”
“Vô cùng có khả năng. Linh thảo kia tác dụng nghịch thiên, há là người bình thường có thể trồng ra?”
“Ôi, chính là tu sĩ già cả không duy trì được ngoại hình, sợ là... tuổi thọ không còn dài.”
“Ôi, trời cao ghen ghét anh tài. Ngư Trưởng lão...”
Trong viện hết đợt này đến đợt khác vang lên một loạt tiếng thở dài.
Giang Ngư bỗng nhiên tuổi thọ không còn dài: “...”
Nàng cố gắng duy trì nụ cười, chân thành đặt câu hỏi: “Có khả năng vị bà bà tóc trắng xoá kia cũng không phải Ngư Trưởng lão không?”
Nhưng mọi người đều đang thở ngắn than dài, không ai quan tâm đến nàng.
Cũng may một đôi nam nữ đệ tử phong tư không tầm thường kịp thời xuất hiện, Giang Ngư nhạy bén nhận thấy đệ tử Dược Phong mới vừa rồi còn nhẹ nhàng tùy ý, một đám đều trở nên đoan trang nghiêm túc.
Nàng học theo, dựng lỗ tai lên nghe.
Hóa ra, hai người là đệ tử thân truyền của phong chủ Dược Phong thế hệ này, cũng là nhân vật đứng đầu Dược Phong thế hệ này. Cho dù là tu vi, hay là uy vọng đều là việc nhân đức không nhường ai.
Hai người không hàn huyên gì mà trực tiếp bắt đầu giảng những việc cần chú ý ở đại bỉ tiên môn cho đệ tử Dược Phong.
Cuối cùng, hai người nói:
“Phàm là đệ tử có thể tiến vào xếp hạng trước 100 của bảng Tinh Vân và bảng Càn Khôn, ngoài phần thưởng do tông môn cấp ra, Dược Phong sẽ có khen thưởng phong phú khác.”
Nam tử cổ vũ: “Các sư đệ sư muội, mong dùng toàn lực ứng phó!”
Giang Ngư nhận thấy sau khi hai người rời đi, không khí trong viện trở nên nhiệt liệt hơn nhiều. Nhìn một đám đệ tử trẻ tuổi xung quanh hai mắt tỏa sáng nóng lòng muốn thử, Giang Ngư yên lặng dịch ra sau một chút.
Trẻ tuổi thật tốt.
“Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!” Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.
Giang Ngư theo tiếng nhìn xung quanh, thấy được Đan Lân trên một cây đại thụ ở tường ngoài tiểu viện.
Lúc này Dược Phong “tụ hội” đã coi như kết thúc, một vài đệ tử đã rời đi, cũng có không ít người ở lại nơi này tiếp tục giao lưu với đồng môn.
Giang Ngư đi ra ngoài, vui mừng nhìn hạc trắng: “Đan Lân, sao ngươi tìm được ta?”
Hạc trắng đắc ý lắc chân: “Ta có biện pháp của ta, ta giỏi hơn trong tưởng tượng của Tiểu Ngư rất nhiều đó.”
Giang Ngư nhìn ra phía sau xung quanh một chút: “Cơ sư huynh không đến à?”
Tiểu cô nương từ trên cây nhảy dựng lên, hừ một tiếng: “Chỉ có ta tới, ngươi rất thất vọng à?”
Giang Ngư cười nói: “Nói gì vậy? Chỉ là các ngươi luôn xuất hiện cùng nhau, ta thuận miệng hỏi một tiếng thôi.”
Tiểu cô nương không tiếng động thở dài một hơi, đi đến bên cạnh nàng: “Tiểu Ngư, ngươi ở Bạch Ngọc tiên cung có quen chưa?”
“Quen rồi.” Giang Ngư nói: “Nếu không phải ngửa đầu nhìn thấy cảnh sắc không giống nhau, căn bản không phát hiện ra bây giờ ta đang ở trên bầu trời.”
Nàng thật lòng nói: “Tòa tiên cung này thật ghê gớm.”
Hạc trắng nói cho nàng: “Hành trình còn rất nhiều ngày đấy. Mấy ngày tới đây, ngươi có thể đi dạo các nơi, tòa Bạch Ngọc tiên cung này lớn hơn so với trong tưởng tượng của ngươi. Nếu không phải tu sĩ đi nhanh, 10 ngày này chưa chắc ngươi đã xem hết đâu.”
Giang Ngư hoảng sợ: “Lớn như vậy?”
Xem bằng mắt thường tuy rằng Bạch Ngọc tiên cung to lớn hào hùng, nhưng Giang Ngư cũng chỉ nghĩ là một tòa cung điện khổng lồ thôi. Cung điện có lớn, hai ngày cũng có thể đi hết, nghe lời hạc trắng sợ là trong đó còn có huyền cơ khác.
“Đó là tất nhiên.” Hạc trắng ngạo nghễ nói: “Đây chính là chỗ dựa vào thứ nhất của Thái Thanh Tiên Tông chúng ta mỗi lần đại bỉ tiên môn! Nếu không có chút đồ, chẳng phải là sẽ bị tông môn khác xem thường à?”
Giang Ngư tò mò: “Đan Lân, hình như ngươi rất quen thuộc nơi này?”
Đan Lân gật đầu: “Đúng vậy, ta đã tới rất nhiều lần.”
Giang Ngư chớp chớp mắt, nhìn cô bé. Tiểu cô nương cười tủm tỉm nhìn lại.
Cô bé siêu lớn tiếng với Giang Ngư: “Ta đã nói với ngươi rồi mà, ta rất lợi hại. Mà chủ nhân của ta càng lợi hại hơn!”
Thấy Giang Ngư như suy tư gì, hạc trắng đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy nàng đặt câu hỏi.
Cô bé không kìm được nói: “Tiểu Ngư, chẳng lẽ ngươi không tò mò à?”
Giang Ngư thành thật gật đầu: “Tò mò chứ.”
“Vậy vì sao ngươi không hỏi ta hả?”
Giang Ngư chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi về phía trước: “Ta chỉ cảm thấy, trên thế giới này, không phải tất cả mọi chuyện đều cần đập tan niêu gốm hỏi cho ra lẽ. Ngươi và Cơ sư huynh, ở trong lòng ta thêm chút cảm giác thần bí, chẳng lẽ không tốt à?”
Hạc trắng chậm rì rì đi theo nàng, tự hỏi trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Ta cảm thấy không đúng.”
“Cái gì không đúng?”
Hạc trắng nói: “Đáy lòng ngươi có đang lo lắng gì không? Tiểu Ngư?”
Bước chân Giang Ngư khựng lại, cúi đầu, tròng mắt màu vàng kim của hạc trắng bình tĩnh nhìn nàng:
“Ngươi lo lắng sau khi biết được thân phận thật sự của chúng ta, quan hệ giữa chúng ta sẽ phá vỡ thói quen yên bình của ngươi bây giờ đúng không?”
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện