Niệm Mị ngẩng đầu, làm lơ Lăng Trạch, xới một chén cơm đưa cho Mộc Duyệt Nhi nói: "Ăn cơm đi!"
Mộc Duyệt Nhi cười tiếp nhận, đây vẫn là lần đầu tiên có người xới cơm cho cô ấy, có một loại cảm giác ngọt ngào nảy sinh ở trong lòng.
Lăng Trạch nhìn Niệm Mị, sắc mặt rất khó nhìn.
Thật sự là Giản Diệp Ni, ở trước mặt vị hôn thê của mình nói mình độc thân, còn đi dụ dỗ cô gái khác, luôn có một loại cảm giác bị người bắt gian trên giường, có chút không thoải mái.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Niệm Mị một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, trong lòng càng không thoải mái.
"Diệp Ni? Sao cô lại không mặc màu hồng phấn mà mình thích nữa?"
Niệm Mị lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: "Bạn học, tôi quen biết cậu à?"
"Diệp Ni, Tôi là Lăng Trạch!"
Lăng trạch có chút không vừa lòng, không phải vị hôn thê này của mình rất thích mình sao? Làm sao mà lại không quen biết mình chứ?
Niệm Mị ăn cơm của mình, không có nhìn lại Lăng Trạch.
"Lăng Trạch? Không quen biết!"
Lăng Trạch nhíu chặt mày, bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy tay đang cầm chén của Niệm Mị.
"Bang!"
Chén rớt trên mặt đất, rơi vỡ bể nát.
Người chung quanh đều tò mò nhìn lại nơi này.
Niệm Mị đứng lên lạnh lùng nhìn Lăng Trạch.
"Vị bạn học này, cậu có thể không ăn cơm, nhưng phiền cậu đừng quấy rầy tôi ăn cơm có được không? Lãng phí lương thực là chuyện đáng xấu hổ!"
Lăng Trạch cũng đứng lên, có chút tổn thương nhìn Niệm Mị.
"Diệp Ni! Cô nhìn kỹ tôi đi, tôi là Lăng Trạch đây! Chẳng lẽ cô đã quên rồi sao?"
Mộc Duyệt Nhi nhìn Lăng Trạch giữ chặt tay Niệm Mị, ánh mắt giống như dao nhỏ. Lập tức cũng bất mãn đứng lên, sắc mặt rất khó chịu nhìn về phía Lăng Trạch. Muốn bảo vệ thiên sứ của mình, Mộc Duyệt Nhi đã tự động đem Niệm Mị đặt vào hàng ngũ nữ thần.
Ở trong mắt cô ấy, Niệm Mị tựa như thiên sứ, thiện lương dịu dàng.
"Bạn học Lăng, Diệp Ni đã nói không quen biết cậu, phiền cậu không cần tiếp tục dây dưa!"
Lăng Trạch nhìn thoáng qua Mộc Duyệt Nhi đang trợn mắt giận nhìn mình, lại nhìn Niệm Mị lạnh nhạt, lập tức liền không còn hứng thú với Mộc Duyệt Nhi.
"Diệp Ni là vị hôn thê của tôi, hiện tại cũng chỉ là đang cùng tôi giận dỗi. Bạn học Mộc Duyệt Nhi, chuyện này không liên quan đến cậu, phiền không cần xen vào chuyện người khác, có được không?"
Mộc Duyệt Nhi nghe vậy, nghi hoặc nhìn về phía Niệm Mị muốn tìm chứng thực.
"Tôi không quen biết cậu ta!"
Nghe được đáp án của Niệm Mị, Mộc Duyệt Nhi cười đắc ý.
"Nghe thấy không? Diệp Ni không quen biết cậu! Mời cậu đi cho!"
"Cậu!" Lăng trạch giận trừng mắt Mộc Duyệt Nhi, lại lần nữa đem ánh mắt chuyển tới trên mặt Niệm Mị. Dường như hắn bị lạnh nhạt trên mặt Niệm Mị tổn thương tới tâm, ánh mắt ảm đạm, rồi lại thật nhanh sáng lên.
"Diệp Ni! Tôi nhất định sẽ khiến cho cô nhớ rõ tôi!"
Nói xong xoay người rời đi.
Niệm Mị ngồi xuống, gọi người phục vụ lấy một bộ chén đũa lên một lần nữa, giống như không có việc gì mà ăn.
Đây là lần đầu tiên ma sát tia lửa tình yêu, đôi mắt Niệm Mị lộ ra một tia dịu dàng, hy vọng cậu đừng khiến tôi thất vọng, Mộc Duyệt Nhi.
Ăn xong cơm trưa, Mộc Duyệt Nhi lại cùng Niệm Mị đi làm tóc. Khi nhìn đến mái tóc đen nhánh xinh đẹp của Niệm Mị bị chiếc kéo vô tình cắt bỏ, trong mắt Mộc Duyệt Nhi không che giấu được đau lòng.
Nhưng mà sau khi Niệm Mị cắt tóc xong, đau lòng trên mặt Mộc Duyệt Nhi nháy mắt biến thành si mê.
Thật soái! Trong lòng bị hai chữ này spam vô hạn, thậm chí trong một chốc lát, Mộc Duyệt Nhi đã suy nghĩ, nếu bạn trai của mình là Niệm Mị thì thật tốt.
Nhưng mà cái ý tưởng này rất nhanh bị Mộc Duyệt Nhi vứt ra khỏi đầu.
Đầu tiên không nói đến việc Niệm Mị là nữ thần của cô ấy, với lại nói cô ấy và Niệm Mị hai người đều là con gái nên chuyện này liền không có khả năng.
Mộc Duyệt Nhi cười tủm tỉm nhìn Niệm Mị.
"Diệp Ni, cậu quả thật chính là nữ thần của tớ! À, không! Hẳn là nam thần!"
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện