Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Tuần mới, công ty lại chào đón thêm một nhóm sinh viên thực tập, vẫn là những sinh viên xuất sắc từ các trường đại học có tiếng, ai nấy đều tràn trề sinh khí, trên mặt nở nụ cười tự tin.
Hồ Giai Gúc lén lút gửi tin nhắn WeChat cho Diệp Nam Nịnh: [Nhìn bọn họ sao mình lại thấy mới mấy tháng thôi mà đã tang thương thế này!]
Diệp Nam Nịnh: [Ha ha.]
Hồ Giai Húc: [Mình sắp bị xã hội mài mòn hết góc cạnh rồi! Tăng ca ngày này qua ngày khác, tăng đến mức mình càng lúc càng tiều tụy!]
Diệp Nam Nịnh: [Ha ha.]
Hồ Giai Húc: [Cậu còn cười nữa! Cái đồ xinh gái xê qua một bên đi!]
Diệp Nam Nịnh: [Phụt.]
Trong khi hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất thì cấp trên của Hồ Giai Húc đã dẫn một sinh viên thực tập đến bên cạnh chỗ ngồi của cô nàng, sau này sẽ ở cùng nhóm. Hồ Giai Húc chủ động đánh tiếng chào sinh viên thực tập mới, lại hỏi tiếp trường học của đối phương. Phát hiện là bạn cùng trường, cô càng cảm thấy thân thiết. Có điều cô đưa mắt đảo một vòng, chợt nhận ra vấn đề này, lại tìm Diệp Nam Nịnh hỏi thăm.
Hồ Giai Húc: [Nhóm tụi mình bên này còn có sinh viên thực tập mới vào, sao nhóm cậu không có? Đỗ tổng dẫn dắt người mới giỏi như thế, chẳng lý nào lại không cho Đỗ tổng hướng dẫn?]
Bấy giờ Diệp Nam Nịnh mới nhận ra điều đó. Cô nhìn trái nhìn phải một lượt rồi trả lời: [Có thể là nhóm mình không thiếu người.]
Hồ Giai Húc: [Nhóm của Minh Sương cũng đâu có thiếu. Một Yến Chính Hạo đi nhưng có tới hai sinh viên thực tập đến.
Diệp Nam Nịnh cũng không rõ lắm. Nhân cơ hội đi in tài liệu cho Đỗ Khê Nhiễm, cô bèn hỏi thăm thử vấn đề này.
Đỗ Khê Nhiễm ngẩng mặt lên từ chiếc ly giữ ấm: "Sao? Em muốn chị hướng dẫn người mới à?"
Diệp Nam Nịnh ngẫm thử, nghĩ đến việc Đỗ Khê Nhiễm sẽ để ý người khác hệt như đã để ý mình, nhất định cô sẽ ghen chết mất.
"Không muốn."
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu một cái, lại cười nói: ""Vậy không phải được rồi sao? Với cả chị cũng không có thời gian dẫn người mới."
Diệp Nam Nịnh không hỏi nữa, biết mình đặc biệt là được rồi!
Cô bước đến trước bàn, véo tay Đỗ Khê Nhiễm một cái thật nhanh rồi lập tức quay lưng chạy trốn, để lại Đỗ Khê Nhiễm trơ mắt dõi theo bóng dáng mình, mãi một lúc sau mới hồi thần. Khóe miệng Đỗ Khê Nhiễm khẽ cong, cầm chiếc ly giữ ấm mà ung dung thổi nguội.
Khi Hứa Hoan bước vào thì cô thấy Đỗ Khê Nhiễm đang nở nụ cười quái đản giữa không khí lượn lờ hơi nóng, hệt một vị cao nhân tu tiên: "Đỗ tổng, chị bây giờ kỳ lắm đó nhe."
Đỗ Khê Nhiễm mở mắt, nhìn cô nàng với gương mặt không cảm xúc, miệng chất vấn: "Kỳ chỗ nào?"
Vừa thấy ánh mắt kia sai sai thì Hứa Hoan đã lập tức nịnh nọt: "Kỳ ghê, sao mới không gặp có hai hôm mà Đỗ công chúa chị đã đẹp kinh thiên động địa thế chứ, sắp mê chết em rồi đây này."
Đỗ công chúa hài lòng, tiếp tục thổi hơi nóng, hỏi: "Tìm chị làm gì?"
Hứa Hoan báo cáo với cô về tiến độ của dự án, sau đó ngập ngừng nhìn sang, chà chà tay rồi lắp bắp hỏi: "Chuyện lên chức của em chừng nào mới có kết quả vậy chị?"
"Cấp trên đang phê duyệt." Đỗ Khê Nhiễm đáp, "Chị hỏi thử rồi, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là ổn. Cứ kiên nhẫn chờ đợi đi, mấy hôm nay ráng biểu hiện tốt một chút."
"Dạ vâng!" Hứa Hoan cảm kích cầm lấy bàn tay Đỗ Khê Nhiễm gác trên bàn, "Cảm ơn chị! Tối nay em mời chị ăn cơm!"
Đỗ Khê Nhiễm rút tay về: "Nói năng cẩn thận."
"?" Hứa Hoan không hiểu mô tê, "Em nói có chỗ nào không cẩn thận? Mau cho em biết đi, để mấy hôm nay em chú ý."
Đỗ Khê Nhiễm nói với vẻ cao thâm: "Đừng có đụng vào chị."
Hứa Hoan kinh ngạc: "Em đụng chị một cái thì sao? Bộ ở trên tra cả mấy chuyện này luôn hả?"
Đỗ Khê Nhiễm: Không, là người ở dưới em đang nhìn em kìa.
Đoạn cô bước ra ngoài ngó thử, quả nhiên thấy được Diệp Nam Nịnh đang ngóng về phía này. Cô bình tĩnh dời mắt, cất tiếng: "Không có gì, em về chỗ đi."
"Em mời chị ăn cơm, chị còn chưa nhận lời mà." Hứa Hoan nói.
"Để sau đi. Hôm nay chị không rảnh, tối có việc rồi."
"Được rồi."
Hứa Hoan trở lại chỗ ngồi. Nghĩ đến việc mình sắp được thăng chức, mặt cô vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Chị Hoan, chuyện gì vui thế?" Diệp Nam Nịnh hỏi.
"Bí mật." Hứa Hoan cười nói, "Hy vọng có thể chóng bật mí cho mọi người."
Diệp Nam Nịnh gật đầu, lại không nhịn được mà ngó vào văn phòng thêm cái nữa, sau đó mới tiếp tục công việc.
Lúc ăn cơm trưa, Hồ Giai Húc tốt bụng dẫn sinh viên thực tập cùng nhóm xuống lầu làm quen với hoàn cảnh, không ăn cùng Diệp Nam Nịnh. Vì thế, chỉ có mình Minh Sương ngồi xuống bên cạnh. Cô mở hộp đồ ăn ra, nhìn chung quanh một lượt rồi hỏi: "Chỉ có hai ta ăn cơm với nhau, Đỗ tổng sẽ không giận đấy chứ?"
Diệp Nam Nịnh cười: "Sao mà giận được."
Vừa nói dứt câu thì mặt bàn đã bị gõ một cái. Hai người ngẩng đầu lên, thấy Đỗ Khê Nhiễm đang đứng ngay trước mặt, cười nham hiểm hỏi: "Không phiền nếu chị gia nhập chứ?"
Diệp Nam Nịnh: "Đương nhiên không phiền! Chị mau ngồi đi."
Minh Sương: "..." Vậy còn nói không giận!
Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng trò chuyện với Đỗ Khê Nhiễm. Hai người xì xầm, thi thoảng lại cười khúc khích.
Bên cạnh vang tiếng kéo ghế, Diệp Nam Nịnh vội quay đầu nhìn sang. Thấy Minh Sương đang bưng hộp cơm toan rời đi, cô bèn hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Cảm ơn, mình ăn no rồi." Minh Sương thật sự không nhìn hai người này xà nẹo với nhau nổi nữa, phải lỉnh đi ngay.
Đỗ Khê Nhiễm rất hài lòng với sự thức thời của cô nàng. Cô gắp một miếng thịt, bỏ vào chén Diệp Nam Nịnh: “Cho em này.”
“Cảm ơn chị.” Diệp Nam Nịnh vui vẻ nói, “Chị không ăn à?”
“Sắp hè rồi, tính giảm cân.”
“À...”
Đúng lúc này, có hai sinh viên thực tập khá dạn dĩ bước đến trước mặt các cô, cất tiếng hỏi: “Chào hai chị. Tụi em là người mới, có thể biết tên hai chị được không?”
Trong văn phòng không còn bao nhiêu nhân viên, hai cô nàng này muốn biết thêm đồng nghiệp mới nên đã hỏi rất nhiều người. Mãi đến khi tới gần phía này, các cô mới thấy rõ dung mạo của hai người, không khỏi mở to mắt: “Hai chị đẹp quá!”
Đỗ Khê Nhiễm cười: “Cảm ơn. Tôi là Đỗ Khê Nhiễm, em ấy tên Diệp Nam Nịnh.”
Diệp Nam Nịnh gật đầu với hai người nọ, biểu cảm có phần lạnh lẽo.
“Vâng, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.” Hai cô nàng vội vã nắm tay nhau rời đi.
Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng hỏi: “Có phải hai người nọ bị em làm sợ không chị?”
“Chắc vậy.” Đỗ Khê Nhiễm nín cười nói.
“Em cũng đâu muốn.” Diệp Nam Nịnh mếu máo.
“Không sao, đây cũng không phải thói hư tật xấu gì. Chỉ cần chính em cảm thấy thoải mái là được. Không muốn xã giao thì không xã giao. Em vẫn có thể kết bạn được mà, không phải sao?” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô cười với chị: “Vâng.”
Chiều, lúc đi vệ sinh thì Diệp Nam Nịnh lại đụng mặt hai cô nàng sinh viên thực tập đi cùng nhau kia. Họ chủ động bắt chuyện với cô: “Thì ra chị cũng là người mới đến chưa lâu.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Với cả, chị đẹp ăn cơm trưa cùng chị, không ngờ lại là lãnh đạo?!”
Diệp Nam Nịnh lại gật gật đầu.
“Trời ạ, chị ấy bình dị, dễ gần ghê. Em còn tưởng chỉ là nhân viên bình thường thôi.”
Diệp Nam Nịnh đột nhiên bật cười.
Hai người kia thấy vậy, bèn cảm thán thật lòng: “Chị cười lên trông xinh quá à.”
Sắc mặt Diệp Nam Nịnh lại trở nên căng cứng. Cô gật đầu với hai người họ một cái rồi vội vàng rời đi, sau đó chạy vào văn phòng.
“Chuyện gì? Gấp dữ vậy?” Đỗ Khê Nhiễm bị hành động của cô nàng làm hốt hoảng.
Diệp Nam Nịnh kể lại chuyện vừa xảy ra, cười nói: “Mới rồi hai cô nàng kia nói chị trông rất bình dị, dễ gần, hoàn toàn không ngờ chị lại là lãnh đạo.”
Đỗ Khê Nhiễm nghiêm túc nói: “Chị có chỗ nào không giống lãnh đạo?”
“Chắc là họ cảm thấy chị quá đẹp.” Diệp Nam Nịnh cười cười.
Đỗ Khê Nhiễm nhướng mày: “Vậy là tấm chiếu mới rồi. Tầng lãnh đạo cũng có không ít người đẹp đấy.”
“Đúng, đúng, nhưng đều không đẹp bằng chị.” Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm giương mắt: “Hoa ngôn xảo ngữ (miệng mồm ngọt xớt).”
Diệp Nam Nịnh thành thật nói: “Ngữ đoản tình trường (lời ít tình nhiều).”
Đỗ Khê Nhiễm: “Trường nhạc vị ương (vui sướng lâu dài).”
Diệp Nam Nịnh: “Ương... ương...”
Đỗ Khê Nhiễm: “Dương dương* đắc ý (dạt dào đắc ý).”
*Ương (yāng) và Dương (yáng) viết khác nhưng đọc giống nhau.
Diệp Nam Nịnh: “Đồng âm, không tính.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Đỗ Khê Nhiễm: “Đi ra ngoài.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, vừa bước ra khỏi phòng thì lại mở cửa: “Ý khí phong phát (khí phách hăng hái).”
“Phát phẫn đồ cường (nỗ lực phấn đấu).” Đỗ Khê Nhiễm đứng dậy bước tới.
Diệp Nam Nịnh: “Cường thưởng dân nữ (cướp đoạt dân nữ).”
“Nữ trung hào kiệt.” Đỗ Khê Nhiễm giật lấy tay nắm cửa, đuổi người về chỗ ngồi, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh. Cô ngồi trên ghế, miệng nói thầm, “Kiệt...”
Tháng Ba mưa nhiều, chốc chốc lại có một trận. Diệp Nam Nịnh tăng ca xong thì ngoài trời lại đổ mưa to.
Cô bước đến văn phòng Đỗ Khê Nhiễm, gõ cửa, sau đó lễ phép nói: “Đỗ tổng, tan làm thôi.”
“Xong việc rồi à?”
“Dạ.”
“Được.” Bấy giờ Đỗ Khê Nhiễm mới cất điện thoại, lười biếng đứng dậy cùng cô nàng về nhà.
Đến tiểu khu, Diệp Nam Nịnh cầm ô, nắm tay Đỗ Khê Nhiễm nói: “Nhiễm Nhiễm, mai mốt nếu chị tan làm sớm thì đừng ở lại công ty chờ em, cứ về trước như hồi đó đi.”
Đỗ Khê Nhiễm nhìn cô nàng một cái, không đáp lời mà còn đang nhẩm nếm xưng hô của đối phương.
Nhiễm Nhiễm là tên thân mật của cô, chỉ có người trong gia đình và người lớn mới gọi như thế. Bạn bè với nhau thì cũng chỉ mỗi Chương Mịch Song chơi với cô từ nhỏ là quen gọi Nhiễm Nhiễm, ngoài ra chẳng còn ai từng gọi cô thân thiết như vậy nữa.
Trong đại đa số các tình huống thì Diệp Nam Nịnh cũng chỉ gọi cô là Đỗ tổng, hai người đã quen từ lâu. Chỉ là dạo gần đây, thi thoảng Diệp Nam Nịnh lại gọi một tiếng Nhiễm Nhiễm, nhưng không dùng xưng hô ấy thường xuyên, khiến cô vẫn chưa quen hẳn. Mỗi khi nghe Diệp Nam Nịnh, người nhỏ hơn cô bốn tuổi, gọi vậy thì trái tim cô lại như bị cào một cái, tê rần cả người.
Những hạt mưa đập lên tán ô. Tiếng mưa rơi lộp độp khiến thế giới có vẻ yên tĩnh lạ thường, như thể chỉ còn lại hai người các cô.
Đỗ Khê Nhiễm cứ nhìn mãi vào góc nghiêng gương mặt Diệp Nam Nịnh như thế, rồi chợt nhận ra chỉ một khoảng cách ngắn ấy thôi mà phía vai bên kia của cô nàng đã ướt cả rồi. Cô đẩy ô qua một chút, Diệp Nam Nịnh lại bất giác nghiêng ô trở lại phía này: “Em cứ như trước kia thôi, tự bắt xe về là được rồi. Chứ chị ngồi không trong văn phòng cũng chán, chẳng bằng về sớm nghỉ ngơi. Được không chị?”
Diệp Nam Nịnh còn mải khuyên nhủ, đến tận lúc bước vào thang máy rồi mà vẫn chưa nghe được câu trả lời. Hạt nước trên ô lăn xuống, nhỏ lên giày. Cô cúi đầu chỉnh chiếc ô, lại thấy Đỗ Khê Nhiễm nghiêng người đứng ngay trước mặt.
Sau đó, bả vai cô chợt trầm xuống. Đỗ Khê Nhiễm gác một bàn tay lên vai cô, miệng cười nhẹ: “Nếu giống hệt trước kia thì hai ta đang hẹn hò kiểu gì? Chờ bạn gái tan làm để về nhà cùng nhau chẳng phải là chuyện quá đỗi bình thường à?”
Tim Diệp Nam Nịnh rung rinh. Thời tiết se lạnh, nhưng trong lòng cô lại nóng hầm hập.
Đúng lúc này, lại có thêm mấy người bước vào thang máy. Thấy hai cô như thế, họ không khỏi nhìn sang với ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc.
Diệp Nam Nịnh ngơ ngác. Theo bản năng, cô muốn tránh đi ánh nhìn của những người này, song lại phát hiện Đỗ Khê Nhiễm không đứng thẳng dậy mà còn ôm lấy cô, cất giọng không to không nhỏ, vừa đủ để những người trong thang máy nghe được: “Lạnh quá đi. Ôm cái nào.”
Diệp Nam Nịnh liếc đám đông trong thang một cái, rồi đỏ mặt, một tay cầm ô, tay kia ôm lấy cả thế giới của mình.
_____________
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện