- Tào Bằng quả thật nói như vậy?
Ở biên giới, lòng Cảnh Khánh đầy tâm sự, vẻ mặt lo lắng.
Trước mặt hắn, Cảnh Lâm khoanh tay đứng nghiêm, cung kính gật đầu:
- Những lời này là do Tư Mã hành quân của Tào tướng quân Hách Bá Đạo nói, Tào tướng quân tuy ở đó đã quát lớn Hách Chiêu nhưng con nghĩ rằng, đây cũng là những suy nghĩ thật sự trong lòng của Tào tướng quân.
- Quân Hán quả thực dũng mãnh thế sao?
<!--Ambient video inpage desktop-->
- Không tầm thường chút nào.
Cảnh Khánh hít một hơi khí lạnh, nhất thời không có gì để nói rồi!
Sau một lúc lâu, hắn lại nhìn lục thúc và các vị tiểu soái:
- Chư vị huynh đệ nghĩ như thế nào?
Mọi người đều lấy sự im lặng để trả lời.
Cảnh Lâm ở lại đại doanh Hồng Thủy một đêm, trời vừa sáng liền vội vàng chạy về.
Nếu nói, lúc y đi đến đại doanh Hồng Thủy còn có chút thoải mái, thì ở trên đường về chỉ có cảm giác nặng nề.
Những lời nói kia của Tào Bằng không ngừng vang lên trong tai y.
- Ta thấy huynh trưởng cũng là người đọc sách, nghĩ cũng nên biết rõ, trong bảy chữ: trung, hiếu, nhân, thứ, trí, dũng, tín thì chữ “trung” đứng đầu. Ta cũng biết, qua lại đã trăm năm, triều đình đã làm lòng mọi người lạnh giá. Nhưng bất kể như thế nào, huynh trưởng chung quy cũng là con cháu nhà Hán, mặc kệ qua bao nhiêu năm, đây đều là sự thật không thể thay đổi, huynh trưởng nói có đúng không?
- Đó là đương nhiên.
- Có câu là, “suất thổ chi tân mạc phi vương thổ”, Hồng Trạch sớm muộn gì cũng trở về tay triều đình. Hôm nay ta đến Hồng Trạch, chẳng qua chỉ là dẫn đội quân tiền tiêu của Tư Không. Ta không phải là hạng người hiếu sát, nói thật ta cũng không muốn đại khai sát giới ở Hà Tây. Nhưng nếu là có người không biết điều, người hắn muốn gây sự không chỉ là ta mà còn là Tư Không, còn là thể diện của triều đình. Thạch Khôi, tội đáng chết vạn lần, nếu mỗ đã dám xuất binh, thì sẽ không sợ bị trả thù. Năm nay các người đuổi được ta đi, năm sau ta lại đem trăm vạn đại binh, máu rửa Hà Tây. Đến cuối cùng mới biết ai mới thật sự là chủ của Hà Tây.
Tào Bằng dùng ngôn từ vô cùng cứng rắn chưa từng có từ trước tới giờ, biểu lộ thái độ của hắn.
Thế cho nên cả những lời nói hoa mỹ Cảnh Lâm muốn nói trước đây, đều đành nuốt vào bụng, không dám nói cùng Tào Bằng.
Đúng vậy, bốn mươi ngàn người Hồng Trạch dựa vào cái gì để chống lại triều đình?
Nhưng y không chú ý tới, trong lời nói của Tào Bằng vốn không có sử dụng những từ mọi người biết rõ như “Bệ hạ, thiên tử”, cũng không có nói hắn đại diện “Hán thất”. Tào Bằng chỉ nói triều đình! Về phần ai là triều đình, các ngươi tự mình lý giải. Ở một góc độ nào đó, Tào Bằng đã dốc sức xoá tan dấu ấn “Hán thất” ở Hà Tây.
Trở lại doanh trại Cảnh gia, Cảnh Lâm đem chuyện y đi sứ nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cho Cảnh Khánh nghe.
- Phụ thân, thiên uy không thể khinh nhờn. Sau lưng Tào tướng quân có triều đình, có trăm vạn đại quân. Con cảm thấy những lời hắn nói không sai. Triều đình nếu đã quyết ý thu hồi Hà Tây, thì đó chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện giờ triều đình còn chưa ra tay nhưng một khi bọn họ đã vươn một bàn tay ra, chắc chắn sẽ có thể tiêu diệt ta. Tào tướng quân nói với con, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chẳng qua...
Cảnh Lâm còn muốn nói, nhưng nghe Cảnh Khánh hừ một tiếng, những lời y sắp nói cũng đành rút lại.
- Việc này nên làm thế nào đây?
Lục thúc ngẫm nghĩ một chút:
- Chuyện này không tầm thường chút nào, nghe Đại Lâm nói như vậy, Tào Bằng kia cũng là là người hiểu lý lẽ. Ta nghĩ, những việc hắn cần làm trước mắt là ổn định căn cơ, xây dựng thành trấn. Sở dĩ hắn diệt Thạch Khôi, là do Thạch Khôi không hiểu nặng nhẹ, gây hấn trước. Chúng ta tốt nhất vẫn là không được hành động thiếu suy nghĩ, tiếp xúc với Tào Bằng như thế nào, vẫn nên thỉnh giáo Đậu đại nhân một chút, nghe xem mười bảy bộ lạc kia nói như thế nào. Dù sao, tốt nhất không nên hành động một mình...
Lục thúc tuy rằng nói rất thoải mái, nhưng trong lời nói, đều bị biểu đạt một nghĩa: Sợ!
Năm viên tiểu soái còn lại, cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Cảnh Khánh trầm ngâm một lát rồi đứng dậy.
- Ta phải tới Hồng Thuỷ Tập gặp mặt Đậu tướng quân. Lão lục mấy người các ngươi, mau mau chỉnh đốn lại, mau sớm ổn định một số chuyện trong bộ lạc. Đại Lâm ở lại, có thể thử tiếp xúc với đại doanh Hồng Thủy nhiều một chút. Nếu bọn họ cần trợ giúp cái gì, chỉ cần không tổn hại lợi ích chúng ta, thì cũng có thể thoải mái một chút. Đại lâm, ngươi đọc nhiều sách, nặng nhẹ trong đó, tự mình quyết định.
- Con hiểu!
Cảnh Lâm khom người tuân mệnh, trong lòng mừng thầm.
Sau câu nói này của Cảnh Khánh, y nghe ra chút manh mối.
Dường như sau khi trải qua lần đi sứ đại doanh Hồng Thủy này, thái độ của Cảnh Khánh đối với y cũng đã theo đó mà thay đổi một chút.
Nếu như trước kia, Cảnh Khánh tuyệt sẽ không cho y chủ trì bộ lạc.
Đương nhiên, cũng có nguyên nhân là do Cảnh Quân không ở đây. Nếu là trước đây, Cảnh Khánh sắp xếp như vậy, có lẽ bọn lục thúc nhất định sẽ nhảy ra phản đối. Mà hiện giờ các vị thúc thúc này đều trầm mặc không nói, cũng là biểu thị thái độ của bọn họ.
Biểu thị này chứng tỏ địa vị Cảnh Lâm trong bộ lạc đã được nâng cao lên rất nhiều.
Trên thực tế, Cảnh Lâm không để ý cho lắm đến chuyện chủ trì bộ lạc, tương lai chuyện này dù là y, hay là Cảnh Quân kế thừa, cũng đều không sao cả. Y muốn tới Trung Nguyên học, thăm hỏi danh sĩ đại nho trong truyền thuyết, nghiên cứu học tập học vấn. Hồng Trạch kỳ thật không lớn; Hà Tây cũng rất nhỏ. Trời đất rộng lớn, không đi ra ngoài, làm sao có thể biết được gì?
Tuy nhiên, có thể được Cảnh Khánh coi trọng, Cảnh Lâm rất vui!
--------------------------
Tin tức Thạch Khôi bị Tào Bằng tiêu diệt, nhanh chóng truyền khắp Hồng Trạch, truyền khắp Hà Tây.
Có người vỗ tay khen ngợi, có người oán giận; có người không có cảm xúc, có người thờ ơ lạnh nhạt; có người khóc, cũng có người cười. Tóm lại mỗi người một kiểu, không giống nhau.
- Thạch Khôi bị giết?
- Đúng vậy, nghe nói tên kia đi trêu chọc quân Hán, kết quả chọc giận vị tiểu tướng quân kia, trong một đêm bị giết hết cả tộc.
- Ác, thực ác, một người sống cũng không để lại.
- Đúng vậy, cả đứa nhỏ cũng không buông tha...
- Con mẹ ngươi nói lời vô ích, nếu ngươi là Tào tướng quân, chỉ sợ còn độc ác hơn hắn. Thạch Khôi tự mình không biết sống chết, đại quân triều đình sao có thể trêu chọc? Kết quả của gã chỉ có bị chém rơi đầu.
-Thạch Khôi cũng không tệ!
Cũng có người tỏ vẻ hoài nghi:
- Dưới tay gã có năm trăm binh tinh nhuệ, kĩ năng tuyệt đỉnh, dũng mãnh tàn nhẫn. Trước đây cả Đậu tướng quân cũng không làm gì được gã, nay sao lại dễ dàng bị tiêu diệt sạch sẽ như vậy?
- Ngươi hiểu được cái gì!
Có người có vẻ hiểu chuyện, cười nhạt trào phúng:
- Ngươi có biết Tào tướng quân kia là đệ tử của ai không?
- Ai?
- Biết Hao Hổ của Tịnh Châu không?
Tiếng xì xào vang lên.
- Ngươi là nói đến Cửu Nguyên kia ư? Hao Hổ Lã Bố - Lã Phụng Tiên?
- Đúng vậy! Tiểu Tào tướng quân là đệ tử Lã Bố...
- Ngươi chỉ nói bậy. Ta nghe nói, Lã Bố ở Từ Châu tạo phản, bị Tào Tư Không giết chết. Mà Tiểu Tào tướng quân là con cháu Tào Tư Không, hắn sao có thể lại là đệ tử Lã Bố chứ?
"Người biết chuyện" bị vạch trần là nói dối, giận tím mặt.
- Ngươi biết gì? Tiểu Tào tướng quân là con cháu Tào Tư Không không sai, nhưng lúc đầu Lã Bố và Tào Tư Không cũng từng liên hợp qua. Tiểu Tào tướng quân ở Hải Tây đã làm quan, nghe nói còn cai trị Hải Tây. Hải Tây biết là chỗ nào không? Là vùng đất nằm ở phía đông! Ngay tại Hạ Bì. Hạ Bì là chỗ nào ngươi biết không? Chính là ở Từ Châu! Lúc trước, Từ Châu là địa bàn của Lữ Bố.
Sau câu nói đó,mọi người xung quanh liên tục gật đầu.
- Có chuyện này sao?
-Đương nhiên!
“Người biết chuyện” lại ra vẻ kiêu ngạo, khẽ liếc người vạch trần gã vừa rồi một cái, đắc ý nói:
- Ngươi có biết Tiểu Tào tướng quân dùng binh khí gì không? Chính là Phương Thiên Họa Kích năm đó Lã Bố sử dụng... Lúc trước Tiểu Tào tướng quân làm quan ở Hải Tây, được Lã Bố coi trọng, vì thế dạy cho hắn võ nghệ. Sau đó Lã Bố phản bội Tào Tư Không, trước khi chết gọi Tiểu Tào tướng quân đến trước mặt, đem công lực suốt đời truyền thụ cho tiểu Tào tướng quân, còn đem binh khí giao cho hắn...
Người này có phải là tiểu thuyết gia không vậy?
Còn truyền thụ công lực cả đời...
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, Tiểu Tào tướng quân nhớ đến tình thầy trò, liều mạng bị chém đầu bảo vệ cả nhà lớn nhỏ của Hao Hổ, đưa bọn họ ra hải ngoại. Nếu không như thế, nói không chừng hiện tại hắn đã là Đại tướng quân... Tiểu Tào tướng quân là người có tình có nghĩa nghĩa, kể từ năm mười bốn tuổi ra làm quan đến nay, hắn đã làm được rất nhiều chuyện long trời lở đất, nếu nói ra, sợ là mấy ngày mấy đêm cũng nói không xong.
- Như vậy, tại sao ngươi có thể biết chuyện này?
"Người biết chuyện" cười lạnh một tiếng:
- Ta nói thật cho ngươi biết, ta có người huynh đệ hiện giờ ở đại doanh Hồng Thủy, chuyện của tiểu Tào tướng quân, toàn bộ đại doanh Hồng Thủy đều biết. Trước lúc gã đến thăm ta, đã nói đến chuyện này một chút.
Mọi người xung quanh lập tức kính nể người kia.
Có lẽ còn có người còn nghi ngờ, nhưng xem bộ dáng mọi người, những lời định nói ra cũng đành thôi.
Lúc trời sắp tối, ‘Người biết chuyện’ kia rời khỏi vùng đất của những dân du mục.
Thấy xung quanh không có người, người đó liền giục ngựa chạy như điên, đi vào một doanh trại nằm giữa rừng cây cách đó chừng mười dặm.
Gã xuống ngựa, bước nhanh vào rừng.
Trời chiều vàng vọt, chiếu xuyên qua những cành lá khô vàng trong rừng, trong rừng cây tĩnh mịch, ẩm thấp.
- Tố Lợi, tình hình như thế nào?
- Hết thảy như tiên sinh dự đoán vậy, những người đó đều tin.
“Người biết chuyện” và người tới đón tiếp gã vừa đi vừa thấp giọng nói.
Trong vùng đất trống trong rừng, một nam tử mặc hắc y mang mặt nạ hắc thiết che khuất nửa gương mặt, đang ngồi trên một tấm đệm da sói thật dày. Hai mỹ nữ người Hồ rất đẹp, một người xoa bóp bả vai y, người kia thì đấm bóp đùi y.
- Lý tiên sinh, đều làm xong rồi!
- Tán Kha Bỉ, Tố Lợi, không ai nhìn ra sơ hở chứ?
- Tiên sinh nói thế nào chứ? Chuyện ngài chính miệng nói, tiểu nhân sao có thể sơ sẩy? Tuy nhiên, cảm giác cũng không phải tất cả mọi người đều tin tưởng, ít nhất cũng còn vài người vẫn bán tín bán nghi. Lý tiên sinh, chúng ta làm như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì...
Lý tiên sinh xua tay, ra hiệu hai nàng người Hồ kia đỡ y đứng lên, sau đó mang ủng cho y.
- Ngươi không cần hỏi nguyên nhân, đến lúc đó tự nhiên sẽ hiểu. Sau khi đi xong chuyến này, cả nhà sáu người của ngươi có thể tự do rồi. Đến lúc đó là muốn ở lại, hay là muốn rời khỏi, đều không có ai cản các ngươi lại cả. Tuy nhiên, ta nói cho ngươi chuyện này, tốt nhất các ngươi nên ở lại, chuyện tốt sẽ có rất nhiều.
Tán Kha Bỉ chính là người đầu tiên khai tên “Hoàng Hoa Lâm”.
Tố Lợi là con hắn, một nhà sáu người lúc trước đều ở đại doanh Hồng Thủy.
Nghe “Lý tiên sinh” nói xong, Tán Kha Bỉ lập tức phủ phục trên mặt đất, nức nở nói:
- Lý tiên sinh đối đãi nhà tôi thật hậu, nguyện quên mình phục vụ Lý tiên sinh.
- Sai, không phải quên mình phục vụ ta, mà là vì Tào tướng quân.
- Đúng, đúng đúng. Tuy nhiên Lý tiên sinh là tâm phúc của Tào tướng quân, nghe Lý tiên sinh chỉ bảo, chính là làm việc cho Tào tướng quân.
Lý tiên sinh nghe xong, lập tức mỉm cười.
- Lão tử ngươi thật là dẻo miệng.
Bọn họ luôn nói tiếng Hung Nô, có vẻ tiếng Hung Nô của vị Lý tiên sinh này cũng cực kỳ lưu loát.
- Đi thôi, đi bảy, tám ngày rồi, cũng đến lúc về nhà thôi!
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện