Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 10: – Trồng cây

Trước Sau

Sáng sớm nghe văng vẳng đâu đây tiếng chim hót ríu rít, mùi hoa thơm tràn ngập khắp phòng, dường như là mùi hoa lan thượng phẩm mang về từ Tây Vực. Trở mình một cái, không rơi xuống giường, mà lại nằm gọn trong vòng tay của ai đó.

Bên gò má bị ai đó cọ cọ hai cái, truyền đến chút cảm giác ẩm ướt.

Là bị hôn hay được hôn đây?

Diệp Cẩm trong mơ màng đã nghĩ như vậy, đưa tay dụi dụi mắt, è è nói: "Gia."

"Dậy đi nào." Lăng Tam Nguyệt yêu thích cọ cọ dụi dụi vào gò má đầy thịt của Diệp Cẩm: "Dậy ăn sáng nào, nàng xem, tuyết đã ngừng rơi rồi."

Chống đỡ cơn buồn ngủ, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ cũ, vừa vặn bắt gặp tia nắng chói mắt truyền vào trong phòng. Nắng rơi trên bệ cửa sổ, phủ lên những chậu lan thượng phẩm của nàng, hoa nở rồi, không rực rỡ lắm, nhưng hương thơm lại ngào ngạt khắp phòng.

Ngắm nhìn chậu lan đến ngây người, mãi đến khi bị Lăng Tam Nguyệt vỗ vỗ vào vai hai cái mới giật mình nhìn sang bên cạnh. Đôi sóng mắt trong suốt chăm chú nhìn nàng, ánh nhìn ấy mang theo ba phần ôn nhu, bảy phần lưu luyến, ngắm nhìn mãi cũng không thấy chán, so ra còn chậu lan thượng phẩm kia còn không đẹp bằng.

"Hôm nay có nhiều việc phải làm, mau xuống giường thôi."

"Ân."

Diệp Cẩm mơ mơ màng màng đi xuống giường, chuyển qua ngồi xuống cái ghế đặt cạnh bàn, đem tay đặt vào thau nước nóng. Bàn tay được nước nóng xoa dịu, thở ra một hơi khoan khoái, giữa thời tiết lạnh như vậy, được ngâm tay vào nước nóng là điều tuyệt vời nhất.

Lăng Tam Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩm, đem tay nàng ra khỏi thau nước, thuận tay cầm khăn mặt được gấp gọn đặt vào trong thau.

"Tam Nguyệt."

"Hửm?" Lăng Tam Nguyệt vừa vắt khăn vừa hỏi lại: "Có chuyện gì?"

Diệp Cẩm chống cằm, đưa mắt nhìn Lăng Tam Nguyệt đang chăm chú vắt khăn mặt, hỏi: "Ba ngày nữa chúng ta sẽ về Tướng quân phủ sao?"

"Ân, nữ nhi xuất giá, ba ngày sau có thể trở về thăm nhà mẹ."

Lăng Tam Nguyệt nói xong, liền dùng khăn được vắt khô dịu dàng lau mặt cho Diệp Cẩm.

An ổn nhắm mặt hưởng thụ sự hầu hạ của Lăng Tam Nguyệt, mỗi nơi khăn mặt lướt qua, đều vô cùng thoải mái, động tác nặng nhẹ vừa phải, không làm Diệp Cẩm cảm thấy đau.

Một lúc cũng lau xong, Lăng Tam Nguyệt đặt khăn vào trong thau nước, nâng tay chỉnh vài lọn tóc lòa xòa trên trán cho Diệp Cẩm, nhẹ nhàng xoa xoa đôi gò má đỏ ửng lên vì lạnh.

"Ngươi hôm đó có theo ta về không?"

Lăng Tam Nguyệt nghĩ ngợi một lúc: "Ta không biết."

"Hay là hôm đó ngươi cùng ta về đi." Diệp Cẩm chớp chớp mắt, cong môi cười, nghịch ngợm nói: "Chúng ta là phu thê, phải cùng nhau về mới đúng."

"Phu thê..." Lăng Tam Nguyệt sững người một lúc, sau đó lại bật cười theo Diệp Cẩm: "Hảo, thập nhất vương phi, đến, chúng ta đi ăn sáng."

"Ân."

Các nàng nhanh chóng rời khỏi phòng, không quên đóng cửa lại. Chào đón Diệp Cẩm là tia sáng ấm áp, hương hoa thanh thuần cùng từng đợt tiếng chim kêu ríu rít. Nâng tay che ánh mặt trời chói chang, hơi hơi nheo mắt lại, khóe môi cong lên, so với ánh dương quang kia, còn rực rỡ hơn vạn phần.

Phía đối diện truyền đến tiếng bước chân, Diệp Cẩm thu hồi tầm mắt, nhìn sang đối diện, hóa ra là Chúc Vi.

Chúc Vi cung kính chấp tay: "Thập nhất gia, Thập nhất vương phi."

"Miễn lễ." Lăng Tam Nguyệt đưa mắt nhìn ra sau lưng Chúc Vi: "Mấy cây hoa đó là từ Tướng quân phủ sao?"

"Vâng." Chúc Vi nhích sang bên trái một chút, chỉ tay vào hàng dài chậu cây cảnh đặt sát tường, nói: "Là của vương phi mang đến."

Diệp Cẩm vui vẻ hươ tay múa chân: "Là của hồi môn của ta đó! Có đẹp hay không a?"

Lăng Tam Nguyệt dở khóc dở cười: "Ân, đẹp, rất đẹp, được rồi, đi ăn thôi."

Kéo Diệp Cẩm đang cao hứng giới thiệu mấy cây cảnh của mình đi vào trù phòng, giống như đang lôi một đứa trẻ lắm lời, càng nói càng hăng say không có điểm dừng.

Tiểu Hiểu bắt gặp cảnh này, liền che miệng cười, nói: "Vương phi, ngài không cần giới thiệu thì gia cũng biết rồi, xem xem, Ban nhi Hoa nhi đều bị ngài dọa bỏ chạy rồi."

Ban nhi Hoa nhi chính là hai con mèo mà Diệp Cẩm nuôi khi còn ở Diệp phủ, Ban nhi là một tiểu bạch miêu, trên người có đốm đen. Còn Hoa nhi lại là một tiểu hắc miêu, trên người có đốm màu trắng. Hai con mèo này giống như là hình với bóng, đi đâu cũng đi với nhau, cả bỏ trốn cũng bỏ trốn cùng nhau!

Diệp Cẩm nghe Tiểu Hiểu nói xong liền bĩu bĩu môi, ngồi xuống bàn ăn sáng, không nói thêm lời nào nữa.

Tiểu Hiểu khanh khách cười lớn: "Vương phi, ngài đừng có bày dáng vẻ này ra, chỉ có nhị tiểu thư mới thương xót thôi!!"

"Đừng có chọc vương phi nữa!" Lăng Tam Nguyệt liếc nhìn Tiểu Hiểu, nói: "Đi ra ngoài trước đi."

"Ách... vâng..."

Tiểu Hiểu cắn trúng lưỡi, chết tiệt, sao nàng quên mất tiểu thư còn có giaở bên cạnh, cư nhiên chọc tiểu thư sắp khóc, không bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu là may lắm rồi!!!

Đợi khi Tiểu Hiểu đi rồi, Lăng Tam Nguyệt mới nâng gương mặt nhỏ đang phồng lên bất mãn của Diệp Cẩm, ôn nhu nở nụ cười.

"Ngoan nào, không được khóc." Dịu dàng ấn lên trán nàng một nụ hôn, giọng nói mềm mại mà nhẹ nhàng vang lên đều đều: "Nàng khóc, tâm ta đều đau hết cả rồi."

Diệp Cẩm ngẩng đầu lên, đối diện với sóng mắt nhu tình của Lăng Tam Nguyệt, gương mặt bất giác đỏ bừng bừng lên, vội vàng cúi xuống ăn lấy ăn để.

Lăng Tam Nguyệt nhịn không được bật cười, thật sự là quá mức đáng yêu rồi a!!

Dùng xong bữa sáng, các nàng liền rời khỏi phòng ăn, đi ra ngoài sân, bắt tay dọn dẹp tuyết ngoài sân. Mặc dù tuyết đã ngừng rơi, nhưng tuyết trên đất chẳng tan được bao nhiêu, khí lạnh lởn vởn, bất giác rùng mình một cái.

Lúc sáng Chúc Vi và Tử Minh đã dọn được một ít, vừa đủ tạo một lối đi cho các nàng, nhưng tuyết vẫn còn rất nhiều, đành phải xắn tay áo lên cùng dọn dẹp.

Diệp Cẩm lần đầu được dọn tuyết, phấn khích chạy tới chạy lui, đào đào xới xới tới hai tay đỏ bừng lên, nhưng vẫn không có chút chán nản nào. Phía sau còn có hai con mèo chạy theo, Diệp Cẩm đào tới đâu, bọn mèo liền dùng móng vuốt cào cào tới đó, có cảm giác như ba con mèo đang cùng đào đất.

Hơn hai canh giờ mới dọn xong, bọn mèo nằm dài trên đất, kêu meo meo hai tiếng bất mãn, mệt chết mèo!!

Chúc Vi và Tử Minh xắn tay tiếp tục dọn hồ nước đục ngầu, còn Diệp Cẩm và Lăng Tam Nguyệt thì trồng cây. Riêng Tiểu Hiểu phải ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho mọi người, lâu lâu lại chạy ra giúp đỡ tiểu thư một tay, rồi lại chạy trở vào bếp.

Ôm một chậu mai nhỏ đến chỗ của Lăng Tam Nguyệt, Diệp Cẩm kéo dài giọng: "Tam Nguyệt~~~ nặng~~"

"Nàng mau mau đặt xuống đất đi."

Lăng Tam Nguyệt đưa mắt nhìn chậu mai mà Diệp Cẩm vừa ôm đến, khóe môi liền co giật, chậu mai chỉ cần một tay đã có thể cầm lên được rồi, vậy mà lại dọa nàng lo lắng một phen.

Diệp Cẩm ngồi xổm xuống, xòe bàn tay dính đầy đất của mình ra, nói: "Đau."

Biết rõ trời sinh quân quý nhu nhược, nhưng Lăng Tam Nguyệt cũng không nghĩ quân quý lại yếu đuối như vậy. Cũng là do nàng không bao giờ rời khỏi Huyền Minh cung, chỉ tiếp xúc với mỗi mình Tử Minh là tước quý, nên không biết được quân quý chỉ cầm đồ vật nặng một chút đã đau tay.

Còn chẳng phải do da thịt quá mỏng manh sao!?

Lăng Tam Nguyệt nắm lấy tay của Diệp Cẩm, đúng là đỏ lên cả rồi, dùng sức nắm một chút lại nghe đối phương oai oái kêu đau, liền vội vàng thả lỏng tay ra, không dám dùng thêm sức nữa.

"Đau lắm sao?"

"Đau." Diệp Cẩm bĩu bĩu môi: "Đáng ghét thật, chỉ ôm một chậu cây thôi đã đau thành như vậy rồi a."

"Không sao, để ta làm là được rồi."

"Không muốn!"

Lăng Tam Nguyệt thở dài, nhìn xung quanh tìm việc nào nhẹ nhàng một chút cho Diệp Cẩm làm, suy nghĩ một lúc liền mở miệng nói.

"Vậy nàng đến đây, giúp ta lấy cây ra khỏi chậu đi."

Diệp Cẩm nghi hoặc hỏi: "Để làm gì a?"

"Cây này mai mốt sẽ lớn lên, chậu nhỏ như vậy sẽ không đủ chỗ cho nó phát triển, cho nên phải đem nó trồng xuống đất."

"À, hiểu rồi."

Thế nhưng Diệp Cẩm lại gặp vấn đề thứ hai, làm sao để lấy cây ra khỏi chậu a???

Nghĩ a nghĩ, dứt khoát cầm nguyên cây kéo ra khỏi chậu!!!

"Khoan đã!!"

Lăng Tam Nguyệt hốt hoảng giữ tay Diệp Cẩm lại, cũng may là nàng ngăn cản kịp, còn chưa bị Diệp Cẩm kéo gãy ra làm hai a!

Diệp Cẩm mờ mờ mịt mịt nhìn Lăng Tam Nguyệt: "Làm sao a?"

"Nàng không thể lấy ra như vậy được."

Vừa nói Lăng Tam Nguyệt vừa lấy cái xẻng xúc đất nhỏ, nhẹ nhẹ xúc bỏ bớt đất trong chậu, rồi mới lấy cây lẫn đất ra ngoài, đặt vào cái hố nhỏ vừa đào xong, lấp đất lại cẩn thận. Loạt động tác vừa rồi của Lăng Tam Nguyệt vừa nhanh vừa dứt khoát, đem cây mai nhỏ trong chậu trồng lại xuống đất, còn không quên tưới thêm chút nước cho nó.

Diệp Cẩm há hốc mồm, hóa ra lấy cây từ trong chậu ra là như vậy sao?

"Được rồi, nàng nhìn kỹ rồi đúng không?" Lăng Tam Nguyệt đưa xẻng xúc đất cho Diệp Cẩm, nói: "Giờ thì tới lượt nàng."

"Hảo."

Bắt chước theo những gì Lăng Tam Nguyệt vừa làm, xúc bỏ bớt đất ra, rồi mới đem cả cây lẫn đất trong chậu đặt vào cái hố nhỏ mà nàng ấy vừa đào xong, đặt cẩn thận xuống đất, dùng tay đấp đất lấp cái hố nhỏ lại.

Lần lượt làm hết cây này đến cây khác, chẳng biết qua bao lâu, nhìn lại, dọc tường đá đều được trồng đầy những cây mai đỏ ưa thích của Diệp Cẩm. Đếm lại hết thảy, vừa đúng ba mươi cây, Diệp Cẩm vui mừng không thôi. Nghĩ đến sau này những cây mai này lớn lên, sẽ che rợp một khoảng trời, mai đỏ rực rỡ, đẹp đẽ vô cùng.

Hôm nay Chúc Vi về Diệp phủ, mang tiểu giả sơn của Diệp Cẩm đến, đặt ngay ngắn ở một góc, xung quanh bài trí vài khóm hoa đủ màu sắc.

Mảnh sân này quá nhỏ, không thể đặt quá nhiều đồ, nên mọi người cũng hạn chế trồng nhiều cây. Nhưng Diệp Cẩm lại không chịu, cứ muốn trồng hết, Lăng Tam Nguyệt chỉ còn có thể nghĩ cách khác.

Tính đi tính lại, cuối cùng lại dựng lên những kệ gỗ lớn, đặt những chậu lan thượng phẩm của Diệp Cẩm lên đó, vừa tiết kiệm được diện tích, vừa có thể trồng đủ tất cả cây. Có tổng cộng năm kệ gỗ lớn đặt sát tường, ba kệ trồng hoa, hai kệ kia trồng ít cải và thảo dược.

Loay hoay cả ngày cũng đem được tất cả 'của hồi môn' của Diệp Cẩm trồng gọn gàng trong khuôn viên Huyền Minh cung. Ngay cả hồ nước cũng được làm sạch, Diệp Cẩm chính tay thả hai con cá chép hoa của mình xuống hồ, trên hồ là vài đóa hoa sen trắng lãng đãng trôi.

Khoảng sân ở gần giả sơn có chút trống trải, mà cây cũng đã trồng hết, Diệp Cẩm nghĩ ngợi một lát, liền hỏi: "Có thể để một cái đu dây ở đó không?"

"Để đu dây thì có vẻ đơn điệu quá." Lăng Tam Nguyệt trầm mặc, cuối cùng nói: "Ta làm một chỗ để đọc sách cho nàng."

Nói xong, liền cùng Chúc Vi và Tử Minh tính toán gì đó, rồi ba người bỏ vào thư phòng vẽ bản thiết kế, mà Diệp Cẩm cóở bên cạnh nghe cũng không hiểu, nên quyết định bỏ đi chơi cùng bầy gà.

Đến chính ngọ, ba người Lăng Tam Nguyệt cũng không chịu vào ăn cơm, Diệp Cẩm và Tiểu Hiểu đành phải ăn trước, sau đó mới ra xem thử các nàng làm gì mà không chịu ăn.

Đến khi bước ra sân, đã bị dọa cho mắt chữ a mồm chữ o.

Ở gần hòn giả sơn được dựng lên bốn cột gỗ lớn, bốn phía đặt đầy những chậu hoa cúc trắng, bên trong còn đặt thêm một tiểu trường kỷ, vừa có thể ngủ trưa, cũng có thể đọc sách.Hai con mèo chiếm tiện nghi, leo lên trường kỷ ngáy o o, phơi bụng lên trời, móng vuốt giơ cao không cho ai được ngồi ở đây.

"Oa!"

Diệp Cẩm vui vẻ kêu to một tiếng, chạy nhanh vào trong, đem hai con mèo dúi vào tay của Tiểu Hiểu, kích động chạy tới chạy lui.

"Vương phi ngài đừng chạy loạn nữa!!" Tử Minh đang ngồi trên thanh gỗ ở trên làm mái che, thấy Diệp Cẩm chạy lòng vòng liền chóng mặt, hét to: "Còn chưa làm xong, ngài mau đi ra ngoài đi!!"

"Nhưng mà..."

Lăng Tam Nguyệt từ trên cao nhảy xuống, đem Diệp Cẩm kéo ra ngoài, nói: "Nàng về phòng đi, làm xong sẽ gọi nàng ra."

"Còn lâu không?"

Lăng Tam Nguyệt nhìn sắc trời, tính toán thời gian một chút, rồi nói: "Có lẽ ngày mai mới xong, còn rất nhiều việc chưa làm."

"Vậy thì nghỉ ngơi rồi ăn một chút đi." Diệp Cẩm lấy từ trong tay áo một chiếc khăn tay, giúp Lăng Tam Nguyệt lau mồ hôi, cong môi cười nói: "Ăn xong rồi làm tiếp, được không?"

Lăng Tam Nguyệt nhìn tiểu đình còn đang làm dang dở, rồi nhìn Tử Minh và Chúc Vi cả người đều đầy hãn, sáng giờ mệt mỏi nhiều rồi, chỉ sợ hai người họ chống đỡ không nổi nữa.

"Tử Minh, Chúc Vi, các ngươi xuống dùng ngọ thiện đi, một lát lại làm."

"Vâng!"

Tử Minh và Chúc Vi lần lượt từ trên mái đình nhảy xuống, lung tung lau mồ trên đọng trên trán, tóc bết dính hết vào mặt, y phục dính đầy bụi gỗ.

Tiểu Hiểu rủ lòng thương của mình, phân phát cho hai người mỗi người một chiếc khăn tay: "Này, lấy lau mồ hôi đi."

Tử Minh và Chúc Vi nhìn khăn tay, rồi kích động nói lớn: "Hóa ra ngươi cũng là quân quý sao? Cũng biết thêu khăn tay à?"

Khóe môi Tiểu Hiểu co rút, trực tiếp khom người cầm một nắm đất ném về phía Tử Minh và Chúc Vi, gào lớn: "Ta vốn là quân quý!! Muốn ăn đòn có phải không?! Mau trả khăn tay đây!!!"

Không ai nói ai, cả hai đều cắm đầu mà chạy, chọc giận sư tử rồi!!

Trước Sau

Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện