Chương 272
Thịnh Hoàn Hoàn vừa thêm bạn với Đường Nguyên Minh, lúc này Lăng Thiên Vũ vẫn luôn bị vắng vẻ kéo kéo váy cô, bất mãn lại hơi tủi thân nhìn cô, thật là đáng thương lại đáng yêu.
Thịnh Hoàn Hoàn khom người muốn bế cậu lên, nhưng đầu đột nhiên choáng váng, thân thể hơi loạng choạng, Đường Nguyên Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, mày hơi nhíu lại: “Sao thế?”
Lăng Thiên Vũ cũng ngẩng mặt lên, lo lắng nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu hơi nặng, hình như lại phát sốt, xem ra phải trở về sớm mới được.
Sau khi đứng vững, cô và Đường Nguyên Minh kéo ra khoảng cách, nói với anh và Đường lão thái thái: “Em không sao, chỉ là gần đây hơi thiếu máu thôi.”
Nói xong, cô đi đến chỗ Đường lão thái thái, kéo tay bà và nói: “Bà, con không thoải mái lắm nên đi về trước, hôm nào lại đến thăm bà.”
Đường lão thái thái thực tiếc hận, nhưng cũng không giữ lại thêm.
Đường Nguyên Minh nói: “Anh thấy em không khoẻ lắm, anh đưa trở về.”
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào mình, cho dù cách xa như thế, ánh mắt hắn vẫn làm cô kinh hãi.
Cô nói với Đường Nguyên Minh: “Em có dẫn tài xế theo, anh ở bên cạnh bà nhiều hơn đi!”
Lên tiếng chào hỏi hai người xong, Thịnh Hoàn Hoàn liền ôm Lăng Thiên Vũ đi ra ngoài, làm như không nhìn thấy Lăng Tiêu và Lam Nhan.
Đường Nguyên Minh nhìn theo bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt khôi phục lạnh nhạt, chóp mũi như còn quanh quẩn hương thơm thoang thoảng trên người cô.
Anh chuyển mắt qua gương mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu, gật đầu chào hỏi hắn.
Nhưng thái độ của Lăng Tiêu chẳng lịch sự được như anh.
Đường Nguyên Minh không chút để ý, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt thoáng hiện một tia sắc lạnh.
Mộ Tư nhìn thấy hết mọi thứ, anh uống cạn rượu vang trong tay, sau đó nói với người đàn ông phía sau: “Cho người đi điều tra Đường Nguyên Minh, cẩn thận đừng bị anh ta phát hiện.”
Đường Nguyên Minh là cháu đích tôn duy nhất của Đường gia, nhận hết sự yêu thương, nói đến thân phận của anh thì không ai trong Hải Thành có thể so sánh được.
Nhưng tuy Đường Nguyên Minh sinh ra trong nhà quân nhân, lại kiệt ngạo ương bướng, nếu không sẽ không từ bỏ con đường mà Đường gia đã trải sẵn để đi theo đường kinh doanh.
Người quen biết Đường Nguyên Minh đều sợ anh không thua gì Lăng Tiêu.
Lam Nhan nhìn bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, gương mặt tinh xảo rực rỡ mang theo một tia mất mát, cô ta nói với Lăng Tiêu đang đứng bên cạnh: “Xem ra Thiên Vũ thực thích Thịnh tiểu thư.”
Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh lẽo, không đáp lại cô ta.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, càng ngày càng khó chịu, cô ôm Lăng Thiên Vũ bước nhanh hơn, muốn mau mau rời khỏi nơi này về nhà.
Nhưng có một số người cố tình đến kiếm chuyện vào lúc này.
“Hoàn Hoàn, sao vừa tới đã muốn đi rồi?”
Phía trước Thịnh Hoàn Hoàn, Trần Phỉ Phỉ dẫn theo vài cô gái đi tới, đó là Trần Do Mỹ, Hứa Oánh Oánh, Lam Tiếu, Bạch Sương, còn có ba cô gái hơi quen mắt lại không nhớ nổi tên.
Tóm lại, đều là những người Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét nhất.
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện