Chương 230
Lăng Phi vội đỡ cô ta ngồi vào một góc.
Tiếp theo Lăng Phi lại trở về, tự đổ ly rượu, nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh hai, Tiếu Tiếu không biết ăn nói, em kính anh một ly thay cô ấy.”
Lăng Phi thật sự thích Lam Tiếu, cho nên rất để ý ấn tượng của Lăng Tiêu dành cho cô ta như vậy, dù sao Lam Tiếu có bước vào Lăng gia hay không còn phải được Lăng Tiêu gật đầu đồng ý.
Lăng Tiêu chán ghét bộ dạng làm ra vẻ của Lam Tiếu, lại không bất mãn gì với Lăng Phi, nhìn Lăng Phi uống hết một ly rượu, ngón tay thon dài cân đối của hắn duỗi về ly rượu vang đỏ trước mặt.
Nhưng xúc cảm chạm vào lại không phải mảnh kính lạnh lẽo cứng đờ, mà là bàn tay nhỏ bóng loáng tinh tế, mềm mại không xương. Hắn quay qua nhìn, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang đưa mắt nhìn mình.
“Tôi uống thay anh.”
Vừa dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nâng ly rượu đỏ lên, uống cạn thay cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn cô gái uống rượu mà không nhăn mày lấy một cái trước mắt, chỉ chỉ chai rượu vang đỏ bên cạnh, lười biếng mở miệng: “Nếu cô thích uống như vậy thì uống cả chai đi.”
Lăng Phi nhăn mày lại: “Anh…”
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Lăng Phi, Lăng Phi trực tiếp nuốt ngược lời nói đã đến cổ họng trở vào.
Thịnh Hoàn Hoàn ung dung cười: “Tôi uống.”
Nói xong, cô đứng dậy cầm lấy chai rượu kia, uống từng ngụm từng ngụm, tư thế ưu nhã lại hào sảng.
Mọi người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, trên mặt phần lớn bọn họ đều tràn ngập cười nhạo, châm chọc, vui sướng khi người gặp họa.
Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương nhìn nhau, khóe miệng nhịn không được nhếch lên: Xem ra Thịnh Hoàn Hoàn sống ở Lăng gia cũng chẳng thoải mái gì!
Thịnh Hoàn Hoàn một hơi uống cạn chai rượu, không lãng phí một giọt, sau đó đặt cái chai không đến trước mặt Lăng Tiêu, cười thật đẹp với hắn: “Rượu ngon, cảm ơn chồng.”
Trong tiếng nói dịu dàng mang theo chút ngọt ngào, như một dòng suối ngọt lành mát lạnh.
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, nhanh như vậy đã uống say?
Đám phụ nữ nhìn dáng vẻ chịu tủi nhục còn phải a dua lấy lòng của Thịnh Hoàn Hoàn thì đặc biệt khinh thường: Thì ra tiểu thư đứng đầu cao ngạo lạnh lẽo lại có bộ dạng như vậy, thật là làm người ta mở rộng tầm mắt.
Lúc này, Lệ Hàn Tư ngồi bên cạnh Triệu Giai Ca đột nhiên cười nói: “Thịnh tiểu thư uống giỏi thật, Lăng tổng, đã lâu không gặp, tôi kính anh một ly.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện Lệ Hàn Tư cũng có mặt, còn ngồi ở bên cạnh Triệu Giai Ca, hai người ngồi sát nhau, còn gần hơn cả cô và Lăng Tiêu.
Nhìn cái ly đựng đầy rượu kia, Thịnh Hoàn Hoàn lại đoạt đến rồi cười quyến rũ xinh đẹp với Lăng Tiêu: “Tôi uống thay anh.”
Thịnh Hoàn Hoàn nâng rượu lên nhìn về phía Lệ Hàn Tư: “Lệ tổng, tôi kính anh.”
Vừa dứt lời, cô lại uống cạn rượu trong ly.
Lệ Hàn Tư cong cong khóe miệng, nụ cười mang theo vài phần trào phúng: “Thịnh tiểu thư uống giỏi vậy, một ly sao đủ? Ít nhất cũng phải uống ba ly mới được.”
Nói xong, Lệ Hàn Tư lại nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng không ý kiến chứ?”
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện