Đế Vương Sủng Ái

Chương 126

Trước Sau

"Ngươi cũng không tệ."

"Tại hạ hai mươi sáu tuổi, ba tuổi luyện võ, đến nay đã có hai mươi năm, nỗ lực nhiều hơn cô nương mấy năm."

Lâu Thất liếc hắn một cái không tiếp lời.

Vân Phong thu sào tre lại, sờ sờ đầu mũi, nói vòng vo như vậy để muốn biết tuổi tác của cô cũng không được? Cô nương này đề phòng kín kẽ quá, cũng thật xảo quyệt.

"Huýt huýt..."

Phía trước đột nhiên vang lên một âm thanh tựa như tiếng sáo, giống như một loại cảnh báo. Sau khi âm thanh đó vang lên, Lâu Thất và Vân Phong chỉ cảm thấy thân thuyền rung lắc, hình như đã có người leo lên.

"Cẩn thận!" Vân Phong hét một tiếng, cây sào tre trong tay đánh qua bên cạnh nàng, bởi vì nội lực dồi dào ở bên trên nên đánh vào không khí vang lên tiếng vút của luồng khí. Khi tiếng hét của hắn vừa vang lên, Lâu Thất lập tức lách thân hình qua, vừa khéo nhường chỗ, cây sào tre của hắn đánh tới sượt qua cạnh người nàng rơi xuống, đuôi gậy vừa hay đánh lên đầu của một người đang mặc áo quần đen bó sát quấn khăn đầu bằng vải đen vừa leo lên trên mạn thuyền phía sau lưng nàng. Trong chốc lát đã đánh hắn ngất đi, ngã lại xuống sông, bùm một tiếng đánh ra một vùng bọt nước.

"Cúi đầu!" Lâu Thất quát thấp giọng một tiếng, Vân Phong vừa cúi đầu thì sào tre trong tay nàng cũng nâng cao đánh ngang từ đỉnh đầu hắn quét qua, liên tục chặn ngang quét xuống dưới hai cái.

Nàng nháy mày với hắn: "Có muốn so tài không?"

"Được chứ." Vân Phong vui vẻ đồng ý.

Nàng bước dài một bước xông tới, lướt qua cạnh người hắn, gió nổi lên mang theo mùi hương nhè nhẹ của riêng nàng, khóe miệng Vân Phong nhếch lên, xông đến theo hướng ngược lại với nàng.

Mạn thuyền thi thoảng có người cá ăn mặc giống nhau leo lên. Một điểm phiền phức nhất của Lâu Thất và Vân Phong chính là vừa đối phó với những người này vừa phải chú ý hướng đi của thuyền, không để chệch hướng quá nhiều. Vì vậy sào tre trong tay họ đều không thể vứt xuống. Nhưng sào tre có một khuyết điểm là quá dài, ở trên thuyền không thể thi triển được, chỉ có thể ở chỗ sàn tàu hoặc nhảy lên đỉnh khoang thuyền.

"Nè, các người là đến vì hắn hay là đến vì ta vậy?" Đánh mãi đánh mãi, Lâu Thất bèn lớn tiếng la lên.

Vân Phong tung một chưởng đánh bay một người cá, đồng thời lách mình né khỏi một đòn đánh lén phía sau, nghe thấy lời đó thì bất giác hỏi vặn lại: "Việc đó có liên quan gì không?"

Thân hình Lâu Thất từ chỗ cao nhảy về lại sàn tàu, sào tre nhân cơ hội chống vào trong nước, trả lời: "Dĩ nhiên là có liên quan, nếu đến vì ngươi, vậy thì bảo họ đừng để ý ta để ta còn đi chèo thuyền!"

Phụt.

Vân Phong nhịn cười, một cước đá trúng bụng dưới của một người cá bay chồm tới, lần đầu tiên phát hiện liều mạng chém giết như vậy cũng không phải khó khăn lắm. Hắn vừa xoay đầu, vừa hay nhìn thấy nàng phi thân lên, tựa như hạc bay, trong chớp mắt bay lên cột buồm chính, đứng ở trên đó nói với hai tên người cá áo đen bên dưới: "Ngẩng đầu, nhìn ta."

Hai người đó thật sự ngẩng đầu nhìn lên một cách vô thức, luồng sáng bạc lóe qua, hai tên đó cùng lúc kêu rên thảm thiết, bịt lấy mắt. Nữ tử trên đó cười khúc khích một tiếng: "Kêu các ngươi ngẩng đầu nhìn ta, các ngươi cũng ngẩng đầu nhìn ta thật, sao lại nghe lời vậy chứ, ta cũng ngại lấy mạng của các ngươi đó."

Châm độc đâm vào mắt, từ đó thành kẻ mù lòa, đoán chừng nàng sẽ không tha, thế mà giờ lại có biểu cảm và giọng điệu không nhẫn tâm, đau lòng cho họ, đúng thật là... tức cười.

Lâu Thất quả nhiên không tha cho hai người họ, đột nhiên từ bên trên rơi thẳng xuống, một tay tóm chặt một tên trực tiếp ném xuống sông. Các ngươi không phải biết lặn ư, không phải kỹ năng bơi giỏi à, mù mắt rồi thì tiếp tục bơi đi.

Mà những người cá đó cũng kỳ lạ, mỗi tên đều không lên tiếng, vừa leo lên thì động thủ, lẽ nào đều là câm hết hay sao?

"Chắc đến vì ngươi đó, ta không có đắc tội ai cả."

"Thế à? Tiểu cô nương chắc chắc mình chưa từng đắc tội ai chứ? Ví dụ như ta này?"

Một giọng nói nàng thấy lạ lẫm nhưng trong trí nhớ như đã từng nghe qua đột nhiên từ trong khoang thuyền truyền tới, Lâu Thất cố nhớ kỹ lại bỗng sững sờ, lại là hắn, Thanh Giang Ngư Vương! Hắn vậy mà lại chưa chết?

Thanh Giang Ngư Vương cứ giống như là đoán được suy nghĩ trong lòng nàng vậy, cười ha ha rồi nói: "Ta đâu có dễ chết như vậy, ở dưới nước thì ai có bản lĩnh khiến ta chết chứ?"

Nếu hắn không sao, vậy thì đám người đó chết rồi?

Nhưng Lâu Thất lại không tiếp lời hắn, một đấm dũng mãnh đã đánh trúng huyệt thái dương của một tên người cá, nội lực đánh đến nỗi hai mắt hắn đều lồi lên. Nàng nhấc chân lên đá hắn về phía Thanh Giang Ngư Vương, đồng thời cổ tay lục lọi, mười cây châm dài có tẩm thuốc độc, dưới sự yểm hộ của tên người cá đó bắn nhanh về phía Thanh Giang Ngư Vương.

Mặt của Thanh Giang Ngư Vương hơi biến sắc, lửa giận nổi lên: "Độc ác!"

Lâu Thất chỉ cảm thấy nực cười, ngươi đến lấy mạng của ta, ngươi không độc ác ư?

Nhưng nàng cũng lười nói lời thừa với Thanh Giang Ngư Vương, sau khi mười cây châm độc bắn ra thì động tác của nàng chưa dừng, lập tức lại bốc ra một nắm phấn độc lớn vung tới.

Thủ đoạn của nàng quả thực nhiều vô kể, hơn nữa vừa nãy nhìn thấy nàng không nói thêm lời nào thì trực tiếp ra đòn, việc này khiến Thanh Giang Ngư Vương nhất thời phản ứng không kịp, mệt mỏi phải ứng phó, ngay cả Sách Mệnh Thảo cũng không kịp lấy ra, mà Lâu Thất đã đến sau lưng hắn, một chưởng mềm mại đã đánh tới.

"Tiện nhân ngươi dám đánh lén!"

Thanh Giang Ngư Vương lập tức quay người, Lâu Thất vừa xê dịch dưới chân thì người đã nhanh chóng xoay một vòng, đồng thời, thứ đồ mà nàng cần đã về tay.

Lâu Thất một đòn thuận lợi, trong lòng nhẹ nhõm, thân hình tung bay lùi ra ngoài một trượng, lúc này mới cười lạnh lùng mở miệng nói.

"Tiện nhân lần trước ngươi nhặt lại một mạng thì nên mừng thầm đi, lần này lại còn dám chạy đến, ngươi nói ngươi có ngốc không!"

"Bổn Ngư Vương lần này sẽ lấy mạng của ngươi."

Thanh Giang Ngư Vương nói rồi, tay sờ vào giữa thắt lưng, mặt liền biến sắc.

Lâu Thất giơ lên vật có hình ống dùng vải đen bọc lại đó trong tay, nhướn mày nói: "Muốn dùng cái này lấy mạng của ta?" Nàng vừa nhìn thấy Thanh Giang Ngư Vương thì chuyện đầu tiên nghĩ trong đầu chính là trộm Sách Mệnh Thảo, làm gì còn có thể cho hắn cơ hội dùng chứ.

Sách Mệnh Thảo này đối với Thanh Giang Ngư Vương mà nói là món đồ tuyệt đối gần giống như là mạch máu của hắn, đó là thứ hắn cửu tử nhất sinh mới có được, là vốn liếng để hắn hoành hành Thanh Giang, nếu mất rồi thì hắn còn có thể tung hoành ở Thanh Giang ư? E rằng vừa quay về thì kẻ thù đều muốn tìm tới cửa rồi.

Điều khiến trong lòng Thanh Giang Ngư Vương chắc chắn đó là Sách Mệnh Thảo này đã hút máu của người đầu tiên rồi thì không thể được người thứ hai dùng lại, vì vậy hắn ít nhất không cần lo lắng Lâu Thất lấy Sách Mệnh Thảo này đối phó ngược lại với hắn.

Lâu Thất cũng biết điểm này, vì vậy nàng trước giờ chưa từng định dùng Sách Mệnh Thảo.

"Muốn lấy lại món đồ này không?"

Nàng tiếp tục giơ món đồ trong tay lên: "Nếu muốn thì bảo thủ hạ của ngươi dừng tay đi."

"Dừng tay!"

Thanh Giang Ngư Vương lập tức hét lớn.

Người mà hắn mang tới tuy về võ công không phải là đối thủ của Lâu Thất và Vân Phong, nhưng số lượng nhiều, nếu cứ đấu tiếp như vậy thì sợ rằng họ cũng không có lòng nào đi lái thuyền, Lâu Thất tuyệt đối không muốn lại xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Những người đó vừa dừng lại, Vân Phong bèn lướt như bay đến bên cạnh Lâu Thất: "Cô nương lại còn là thần trộm."

Vừa nãy hắn nhìn được động tác của nàng, nhưng vẫn chưa nhìn rõ thì đồ đã vào tay nàng rồi.

"Chèo thuyền." Lâu Thất chỉ ném cho hắn hai chữ.

"Yên tâm."

"Ngươi muốn thế nào?" Thanh Giang Ngư Vương hỏi với vẻ mặt tái mét.

"Nói đi, là ai phái ngươi đến giết ta, hoặc là nói ai thuê ngươi tới." Lâu Thất chắc chắn bản thân ở thế giới này vẫn chưa kết mối thù sinh tử nào, không tính ở trên Băng Nguyên lần này. Những người đó muốn giết nàng thì ở trên Băng Nguyên đã giết rồi, ra ngoài thuê người thì thứ nhất là không cần thiết, thứ hai là không khớp về thời gian.

Vì vậy điểm này nàng nhất định phải làm rõ.

Kết quả không ngờ nàng hỏi vấn đề này, Thanh Giang Ngư Vương lại sững người, nhìn nàng một cách bất ngờ: "Ngươi không biết?"

Phí lời, nếu nàng biết còn cần phải hỏi hắn ư?

"Ngươi có phải không biết mình được Thượng Tông của Đoạn Trần Tông để ý rồi không?"

Lâu Thất càng thấy mù mờ, Đoạn Trần Tông, là thứ quỷ quái gì vậy? Nhưng khi Thanh Giang Ngư Vương nói đến người đó thì trên mặt lại còn là biểu cảm hâm mộ đố kỵ, làm cho nàng lại càng bực bội. Lẽ nào được Đoạn Trần Tông gì đó để ý là một việc tốt vinh dự gì hay sao? Nếu là việc tốt thì còn có người đến giết nàng ư?.

Vân Phong nghe thấy Đoạn Trần Tông thì vẻ mặt hơi biến sắc: "Thượng Tông?"

"Đúng, chính là Thượng Tông để ý nàng ta, ta được Hạ Tông thuê. Xem ra ở đây còn có người hiểu rõ. Nữ nhân hồ đồ như cô, cũng không biết Thượng Tông để ý cô ở điểm nào, đúng là gặp thời!"

"Ta cảm ơn!"

Lâu Thất tuy không biết Thượng Tông Hạ Tông gì cả, nhưng đây rõ ràng là sự chia rẽ trong cùng một tông, người được một tông trong số đó để ý thì sẽ là bia đỡ đạn giữa hai bên.

Chỉ là Hạ Tông này cũng có phần quá ác độc làm xằng rồi đó, sao lại có cái lý đó, coi nàng là chó mèo hay sao mà muốn giết thì giết. Nàng có phải không biết rằng có thể thuê người như Thanh Giang Ngư Vương đến giết nàng thì người ta đã xem trọng nàng rồi.

"Ta đã nói với ngươi rồi, món đồ đó có thể trả lại ta rồi chứ?."

"Vội gì chứ, ta còn chưa hỏi xong mà."

Lâu Thất nhảy lên, cứ như vậy mà ngồi xuống mạn thuyền, đung đưa chân dáng vẻ đó quả là quá thoải mái tự tại, không có chút nào vui mừng vì được Thượng Tông của Đoạn Trần Tông để ý, càng không cảm thấy bản thân ở trước mặt một đám nam nhân làm cử chỉ như vậy là tùy tiện phóng túng. Ánh mắt của Vân Phong đặt lên người nàng, không nén nỗi mỉm cười.

Thanh Giang Ngư Vương cắn răng, hắn còn chưa từng mất mặt như vậy, thật sự mong muốn bóp chết Lâu Thất ngay tại chỗ. Nhưng đồ trên tay nàng, hắn lại là muốn đánh lén nhưng còn e ngại.

"Nếu các ngươi cảm thấy Đoạn Trần Tông đó tốt như vậy, người ta đã để ý ta rồi, vậy các ngươi sao còn dám đối đầu với người của Đoạn Trần Tông mà đến giết ta?"

Mắt thấy thuyền đã sắp được Vân Phong dẫn vào đường chính, trong lòng Lâu Thất nhẹ nhõm, dứt khoát hỏi thêm mấy câu.

"Ngươi thật sự chưa từng nghe tới Đoạn Trần Tông à?"

"Rất kỳ lạ sao?" Lâu Thất hỏi vặn lại, nhìn sang Vân Phong. Vân Phong đưa ngón trỏ chặn môi, cười rồi gật đầu.

Không kỳ lạ chứ, nàng cũng chưa từng nghe Trầm Sát bọn họ nhắc đến Đoạn Trần Tông mà. Nếu Đoạn Trần Tông nổi tiếng như vậy, lúc đầu khi nói với nàng tam sơn gì đó thì nên nhắc đến với nàng chứ.

Vấn Thiên Sơn, Trầm Vân Sơn, Bích Tiên Sơn, nàng chỉ biết ba sơn ba phái trong thiên hạ, trong đó còn có sư môn trước kia của Trầm Sát, nhưng lại chưa từng nghe nói tới Đoạn Trần Tông, lão đạo thúi cũng chưa từng nhắc đến.

"Nếu cô muốn biết chuyện của Đoạn Trần Tông thì sau này ta có thể nói với cô." Vân Phong nói.

"Ngươi, trả lời ta vấn đề vừa nãy." Lâu Thất chỉ Thanh Giang Ngư Vương.

Thanh Giang Ngư Vương vẻ mặt tức giận, tức tối nói: "Thượng Tông tuy lợi hại nhưng Hạ Tông cũng không phải dễ đối phó, Hạ Tông đã thuê thì có gì đáng sợ."

Trước Sau

Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện