Tào Tặc

Chương 440: Phát đạn thứ ba Hà Tây (6)

Trước Sau

Tiếng chân như tiếng sấm ở trong màn đêm vọng lại.

Đậu Lan cũng không che đậy gì nữa, ông ta ắt phải trong thời gian nhanh nhất, xông vào đại doanh của quân Hán, cứu Đậu Hổ Cảnh Quân.

Chiến mã dường như nhận thức được sự lo âu trong lòng của Đậu Lan kia, không ngừng tăng tốc.

Hai nghìn kỵ binh theo sát Đậu Lan, ở trong đồng cỏ bao la chạy vội. Tiếng gót sắt giống như sấm dậy, khiến cho mặt đất cũng run rẩy…

Mắt nhìn thấy, sắp đến đại doanh quân Hán.

Chợt nghe một hồi tiếng vang của mõ, từ hai bên đột nhiên chạy ra vô số cung tiễn thủ.

Theo một tiếng bắn tên vang lên, tiễn bắn như mưa.

Trong khi binh Hồng Trại đi vội, quân Hán không ngờ có mai phục ở ngoài đại doanh. Bất ngờ không kịp đề phòng, hơn trăm người kêu thảm từ trên ngựa ngã nhào. Đậu Lan kinh hãi thầm nghĩ không hay rồi, thúc ngựa xông lên.

Lại nghe tiếng mõ càng thêm dồn dập, mưa tên không ngừng.

Bốn phía cỏ ngãi mọc thành bụi, lại thêm sắc đêm lắng sâu, tối đen như mực không thấy năm ngón tay nên căn bản không thấy được tên tiễn thủ của đối phương rốt cuộc là có bao nhiêu, chỉ có thể nghe được tiếng tên phá khoảng không xé tới, tiếng kêu thảm không dứt bên tai. Binh Hồng Trạch không ngừng bị bắn rớt xuống ngựa, ngã xuống đất, kêu gào không ngừng. Đậu Lan liều mạng khua giáo lớn, gạt mũi tên từ bốn phương tám hướng tập kích tới, trong miệng liên tục gầm lên giận dữ.

- Tiểu tử Tào Bằng kia, chỉ biết quỷ kế, có dám đánh với mỗ gia một trận.

Tiếng gào kia, hệt như dã thú bị thương, thảm thiết vô cùng.

Đậu Lan hiểu được, ông thua rồi!

Cho dù là Tào Bằng thiết kế cũng vậy thôi, hay là mưu kế của Bàng Thống cũng vậy, nhất cử nhất động của ông, thậm chí ngay cả ý nghĩ biến đổi cũng đều bị đối phương tính kế rõ ràng rành mạch. Đối thủ như vậy tuyệt đối Đậu Lan không thể có khả năng đối phó. Nếu đã tới tình cảnh này rồi, cứ khiêu chiến đánh một trận dù chết cũng không quá uất ức. Ít nhất, không thể đánh mất uy danh tổ tiên.

Tiếng của Đậu Lan vừa mới vang lên, tiếng mõ đột nhiên ngừng lại.

Hơn trăm bó đuốc, từ trong bụi cỏ gào thét bay tới, rớt xuống khoảng đất trống.

Ánh lửa chiếu rọi, Đậu Lan thấy binh lính Hồng Trạch khắp nơi ngã trong vũng máu kêu gào. Chiến mã vô chủ, hốt hoảng mà chạy phát ra tiếng rên rỉ.

Không xa đó, một gò đất khoản chừng năm sáu thước, bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng. Tào Bằng cưỡi sư hổ thú, tay cầm phương thiên họa kích, ngạo nghễ đứng ở gò đất. Theo đó, từ phía sau gò đất, xông ra một đội đao thuẫn thủ, tất cả đều là Hắc Mạo cùng một màu áo đen tuyền, cầm thuẫn hoành đao bày trận ở hai bên sườn của gò đất.

Cung tiễn thủ không ở trong bụi cỏ, im hơi lặng tiếng giống như không phải vừa rồi có tiễn như mưa kia tập kích, thậm chí cũng không có người biết được, trong đám cỏ ngãi đó có một người, ẩn núp bao nhiêu quân Hán.

- Đậu Lan, ngươi muốn cùng mỗ gia đấu một trận sao?

Âm thanh vang dội của Tào Bằng truyền đến, mang theo chút khinh thường.

Đậu Lan trong lòng khẩn trương, nghiến răng:

- Tào Hữu Học, hôm nay Đậu mỗ chịu thua.

Tuy nhiên muốn ta vứt bỏ khí giới thì là hy vọng hão huyền. Ta là hậu nhân của Đậu gia hôm nay sẽ cho ngươi biết lợi hại của mỗ gia.

Đậu Lan lúc này, vứt bỏ tất cả ý nghĩ tạp niệm.

Chiến mã dưới hông dường như cảm nhận được trái tim quyết tử của Đậu Lan hi vọng mạnh mẽ, hí lên không ngừng, lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.

Tào Bằng cười to:

- Cũng được, hôm nay ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục.

Đang nói chuyện, sư hổ thú ngửa mặt lên trời rít gào, vung móng từ trên gò đất lao xuống.

Hai người cách xa nhau khoảng hơn hai mươi thước, tốc độ của sư hổ thú cũng không quá nhanh, chỉ là nhịp chân của nó lại cực kỳ kinh người, nhìn như từ tốn, lại trong chớp mắt, đã đi tới gần trước. Tào Bằng người ngựa hợp nhất, lưng thẳng tắp. Màu đỏ thẫm trong không trung kéo gió thành tiếng vang phần phật, dường như một đoàn ngọn lửa cuồn cuộn. Thân thể hắn, dường như hòa cũng với chiến mà thành một thể trên lưng ngựa theo sư hổ thú chạy vội nằm sấp…Nhưng cùng lúc nằm sấp, lại thành một khối. Ở trong mắt Đậu Lan, đối diện cũng dường như không phải một người một ngựa, mà là một đầu quái thú cưỡi mây đạp gió.

Trong lòng, không khỏi run rẩy!

Đậu Lan có một dự cảm không tốt.

Người này tuổi tác tuy không lớn, nhưng thân thủ này chỉ sợ là ngay cả Cẩm Mã Siêu của Tây Lương cũng chưa chắc đã bằng.

Đột nhiên, Đậu Lan cảm thấy mình đã già rồi.

Nhớ lúc đầu khi ông còn rong ruổi ở Hồng Trạch, uy danh thế nào. Mà nay, cùng với đám tướng lĩnh trẻ tuổi nổi dậy, khiến cho Đậu Lan có một cảm giác lực bất tòng tâm. Tào Bằng này, tuyệt đối đạt được cảnh giới võ tướng siêu hạng. Trên Tây Lương nhỏ bé, trước có Mã Siêu, sau có Diêm Hành, mà nay lại có Tào Bằng này xuất hiện. Người của thế hệ trước, còn có thể nở mày nở mặt được bao lâu?

Tuy nhiên cho dù là biết rõ không phải là đối thủ của Tào Bằng, Đậu Lan cũng sẽ không lùi bước.

Ông hét lớn một tiếng, nhảy vọt qua ngựa giơ thương ra. Đại thương giương lên run rẩy, giống như một con rắn lớn, đâm về phía trước.

Đại kích trong tay Tào Bằng luân phiên mở ra, không dám xem thường.

Chỉ nghe ‘leng ceng’, sau tiếng vang, chiến mã của Đậu Lan phát ra tiếng hí dài, liên tục lui bước về sau. Từ trên phương thiên họa kích truyền đến lực lớn, làm cho Đậu Lan hết hồn. Một kích không đếm xỉa này, lại hoàn toàn tự nhiên như sẵn có nhưng lại khiến Đậu Lan không công mà lui về. Cánh tay hơi tê dại, Đậu Lan thầm kinh hãi nhưng ông lại không tháo chạy, mà lại lần nữa giục ngựa, nhằm về hướng Tào Bằng.

Sư hổ thú im bặt dừng bước, Tào Bằng ngồi ngay ngắn trên ngựa, đại kích trái một chút, phải một chút, tùy ý mà không có bất cứ trình tự quy tắc nào đáng nói.

Nhưng mà chính là những loại lộn xộn này mà khua động, lại làm cho Đậu Lan khổ không nói được. Dù cho ông có muôn vàn bản lĩnh, trước sau vẫn không thể nào phá bỏ phòng ngự của Tào Bằng. Thế cho nên ông càng đánh càng gấp, đại thương càng đến càng nhanh, mỗi một lần binh khí giao kích, từ phương thiên họa kích truyền đến một sức lực kỳ quái, khiến cho Đậu Lan khó chịu muốn hộc máu. Lúc đứng thẳng, lúc xoay tròn, bỗng nhiên như có như không, tác dụng chậm kéo dài, lúc lại cứng mạnh vô cùng giống như là muốn phá núi bổ núi.

Mười mấy tên hiệp, Đậu Lan mồ hôi nhễ nhại, cánh tay mỏi như, thở dốc như bò.

Tào Bằng đột nhiên đẩy ngựa lùi về phía sau, tiếng lớn cười nói:

- Đậu tướng quân, có thể tiếp một kích của ta, hôm nay sẽ để ngươi rời khỏi.

Khi nói chuyện, thân thể cao lớn kia của sư hổ thú đột nhiên hạ xuống phía sau, nhanh chóng cùng với tiếng hú bay vọt lên trời.

Phương thiên họa kích ở giữa không trung xuất ra một đường hồ quang sáng kỳ lạ, giống như một đường sấm đánh, nổ vang bổ về phía Đậu Lan.

Đậu Lan hét lớn một tiếng, dùng sức, vận đủ khí đan điền giơ thương đón lấy.

Leng Keng!

Thương kích giao nhau, như núi cực lớn đánh úp lại.

Đậu Lan chỉ cảm thấy trong cổ họng ngọt ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như bị rút xương cốt ra, nằm sấp trên ngựa quay đầu bước đi.

Người này, quả thật là quá mạnh mẽ!

Chắc là Mã Mạnh Khởi tiến đến, cũng chưa chắc đã hơn được người này…

Đậu Lan trốn vào đồng hoang mà đi, quân Hán thừa thế truy kích!

Tào Bằng giơ đại kích lên cao, ngăn quân Hán truy kích. Sư hổ thú theo hướng phía trước mà đi về hai bước, Tào Bằng đề khí đan điền, hô to:

- Đậu tướng quân, hôm nay tha cho ngươi một mạng. Trước giữa trưa ngày mai, nếu còn không đưa ra lựa chọn, đại quân sẽ hành động, thì chó gà Hồng Thủy Tập cũng không tha. Đến lúc đó, ngươi đừng trách ta lòng dạ độc ác, không để thể diện cho Quan Quân Hầu.

Âm thanh truyền đi xa xa, Đậu Lan nghe vô cùng rõ ràng.

Ông chỉ cảm thấy trong lòng dường như có một luồng khí hướng thẳng lên đỉnh đầu, lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, từ trên ngựa ngã nhào, lập tức hôn mê bất tỉnh. Binh Hồng Trạch liều chết, đưa Đậu Lan đi Hồng Thủy Tập, cửa thành đóng vội, phòng vệ đầu thành nghiêm ngặt.

Nhưng mà, mang ra hai nghìn tinh xe, dường như tổn thất hết hai phần ba.

Trong đồng cỏ bao la, truyền đến tiếng trống trận ầm ầm, là Tào Bằng đắc thắng quay về doanh.

Trời sáng rồi!

Nhưng lại âm u, mây đen cuồn cuộn.

Gió lạnh ở ngoài Hồng Thủy Tập điên cuồng, trong tiếng gào thét lướt qua, cuốn kỳ xích long bay phấp phới, vang phần phật.

Đối với cuộc chiến đấu đêm qua, người Hồng Thủy Tập đa số trong lòng đều hiểu rõ. Trực tiếp giao chiến? Khẳng định không phải là đối thủ, người ta binh hùng tướng mạnh, sao mà có thể nghênh địch được? Đánh lén, cũng thất bại rồi! giữ vững không được, nhưng Hồng Thủy Tập này, có thể giữ vững được bao lâu?

Tướng sĩ trên đầu thành, một đám uể oải.

Đậu Lan thua rồi, bị đánh cho thảm hại mà quay về, đến nay hôn mê bất tỉnh.

Hai vị tiểu công tử đến nay tung tích không rõ, sống chết không biết. Phỏng chừng, hai người bọn họ đi đánh lén, cũng là lành ít dữ nhiều.

Trong đêm, xuất động ba nghìn binh mã.

Có thể quay về, lại không đủ một nghìn.

Đả kích lớn như vậy, làm cho binh Hồng Trạch không còn chút sĩ khí, một đám ủ rũ đứng ở trong gió lạnh, run lẩy bẩy.

Quân Hán không công kích, lại hơn hẳn ra quân.

Đại doanh quân Hán càng im lặng hơn, dân chúng trong thành lại càng hoang mang.

Lời nói đêm qua của Tào Bằng, đã truyền đến đầu đường cuối ngõ. Nếu như giữa trưa không hàng, thì Hồng Thủy chó gà cũng không còn.

Nhưng vấn đề là, Đậu Lan hôn mê bất tỉnh.

Trong thành này ai có thể làm chủ?

Có không ít tướng lĩnh tụ lại cùng nhau, rỉ tai thì thầm.

Toàn bộ trong Hồng Thủy Tập, lộ ra một luồng hơi thở nặng nề, ép làm cho người ta dường như thở không nổi.

- Mau nhìn kìa, đại doanh quân Hán có động tĩnh.

Vừa qua khỏi giờ Thìn, thấy một đội quân Hán từ trong đại doanh đi ra, chậm rãi tiến tới ngoài thành Hồng Thủy Tập, sau đó ngừng bước chân.

- Binh lính trên thành nghe đây, ta là Thái thú Hà Tây, Bắc Trung Lang tướng Tào…

Một tên thiếu niên phóng lên ngựa, ở dưới thành lớn tiếng hô lên.

- Hắn chính là Tào Bằng?

- Không phải chứ, ta nhớ là Tào tướng quân hình như hơn hai mươi rồi mà, người này xem ra, dường như chỉ có mười mấy tuổi, sao có thể là Tào tướng quân được?

Lúc trước Tào Bằng ở Hồng THủy Tập, không ít người đã gặp qua.

Cho nên, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra, thiếu niên dưới thành, không phải là Tào Bằng.

- Bắc Trung Lang Tướng Tào Bằng...Khụ khụ khụ, tại hạ đệ tử Ngưu Cương.

- Ta phỉ nhổ!

- Con mẹ nhà ngươi sao lại không một lần nói hết, muốn lấy tính mạng Tào tướng quân khi đang ho sao? Chúng ta còn tưởng rằng, Tào tướng quân sẽ có yêu pháp nào đó.

Trên đầu thành, lập tức vang lên những tiếng than thở yếu ớt.

Tuy nhiên, cũng chỉ những người trên đầu thành nghe thấy. Lúc này, ai dám mở miệng quát mắng? Đừng nói là đệ tử Tào Bằng, cho dù là một quân Hán bình thường, cũng có thể mang một áp lực cực lớn cho bọn chúng. Tốt nhất là nhẫn nại một chút sẽ tốt hơn.

Gió thật lớn!

Gió Bắc gào thét, Ngưu Cương bị nghẹn ho khan liên tục, trong lòng thầm chửi không ngừng.

Y thay đổi giọng điệu, sau đó lớn tiếng nói:

- Nay tiên sinh nhà ta rất có đức, không đánh lòng để Hồng Thủy Tập trăm họ lầm than. Cho nên trả thiếu công tử của các ngươi về, để tỏ thiện ý. Khoảng cách giờ ngọ còn một canh giờ, nếu giữa trưa mà Hồng Thủy Tập vẫn hồ đồ không linh hoạt, thì thiên quân xuất động…Đến lúc đó, tắm máu Hồng Thủy, chó gà không tha, ngươi đừng có trách.

Nói xong, y vung tay lên.

Hai tên Hắc Mạo khôi ngô, lấy dây thừng trói lại, hình như một người là đại công tử Đậu Hổ, bị đẩy ra ngoài.

- Đậu công tử, đây là cơ hội lần cuối cùng.

Còn một canh giờ, chiến hay hàng, ngươi tự suy xét đi. Tiên sinh nhà ta hết lòng quan tâm giúp đỡ! Cái chết sắp ụp lên đầu, hối tiếc không kịp đâu.

Ngưu Cương nhìn Đậu Hổ, sau đó ngẩng đầu hướng về phía đầu thành phất phất tay.

- Nhớ kĩ, một canh giờ!

Y quay đầu ngựa, dưới sự vây chặt của quân Hán, chậm rãi hướng về phía đại doanh mà đi.

Để lại đám binh lính Hồng Trạch ở trên đầu thành ngây ra như phỗng cùng với Đậu Hổ ở dưới thành vô cùng xấu hổ và giận dữ.

Trước Sau

Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện