Tào Tặc

Chương 429: Phượng Sồ Sơ minh (phần 4)

Trước Sau

Tổng trại bến Phượng Minh, ánh lửa ngút trời.

Nhóm người Đường Đề vừa mới chợp mắt đã bị đánh thức, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi lều trại. Chỉ nghe thấy tiếng trống ầm ầm từ trong đại trại bến Phượng Minh truyền đến, làm Khương binh vô cùng căng thẳng. Ban đầu tưởng rằng quân Hán tập kích đêm, nào biết chỉ nghe tiếng trống mà không thấy bóng người. Thời gian Khương binh đợi chỉ khoảng một nén nhang, tiếng trống trong doanh trại quân Hán lại đột nhiên dừng lại.

Bến Phượng Minh lại được bao phủ bởi màn đêm yên tĩnh.

Gió lạnh rít ù ù, cỏ cây xào xạc…

- Quân Hán đang làm gì vậy?

Đường Đề không hiểu, nhìn về phía mấy người Nhã Đan.

Nhưng mấy người Nhã Đan cũng ngu ngơ mơ hồ, lắc lắc đầu, tỏ ý cũng không thể lý giải rõ ý đồ của quân Hán.

- Phải chăng bọn họ muốn dùng cách này làm rối loạn lòng quân ta?

-Rất có khả năng là như vậy!

Nga Già Tắc ngẫm nghĩ một chút, lại nói thêm:

- Với tình hình của quân Hán, căn bản không thể tập kích chúng ta vào ban đêm. Bọn họ muốn dùng cách này để làm huynh đệ chúng ta không được nghỉ ngơi, dần dần sẽ không còn sức tấn công, để kéo dài thời gian.

- Đúng vậy, chắc chắn là như thế!

Các binh soái liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

- Quân Hán yếu, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đê hèn này. Truyền lệnh của ta, các huynh đệ không cần lo lắng quân Hán sẽ tập kích đêm, cứ tạm yên tâm nghỉ ngơi. Đợi quân giới đến, ngựa đạp bãi Phượng Minh, đến lúc đó sẽ giết hết tất cả quân Hán, không sót một tên.

Đường Đề nói rất hùng hồn, ra lệnh quân lính không cần để ý.

Y cũng không phải không nghĩ tới việc công kích ban đêm, chỉ có điều những lời Nhã Đan nói làm y phải suy nghĩ lại.

Khương binh không thiện chiến lâu, lại không mang theo quân giới thích hợp. Cũng không còn cách nào, bọn họ tiến công thật sự quá nhanh, hậu quân theo không kịp. Khương binh cũng là con người! Tuy Khương Hồ cũng có hơn mười vạn cung thủ, nhưng nếu có thể tránh được những tử vong không cần thiết, đương nhiên vẫn nên tránh. Hơn nữa, Khương binh tiến với tốc độ quá nhanh, đã vượt qua quá xa quân đội của Mã Đằng. Nghe nói Mã Thiết đốc quân vẫn đang hành quân, e rằng phải cần mấy ngày nữa mới có thể đến Hồng Trạch.

Nếu tiến độ của Khương binh quá nhanh, chẳng phải sẽ làm mất thể diện của Mã Đằng sao?

Ở Tây Lương này, Khương Hồ và Mã Đằng sống nương tựa vào nhau. Đôi khi, Đường Đề cũng cần phải nghĩ đến thể diện của Mã Đằng.

- Trở về trại tạm nghỉ ngơi, không cần để ý tới quân Hán.

Y hạ lệnh xong liền vội vàng trở vào trong lều trại.

Các tướng soái Khương Hồ cũng không ai phản đối, tất cả đều trở về lều trại của mình.

Chỉ có điều những Khương binh này đang hừng hực khí thế, lại kinh ngạc. Bọn họ phải quay về, còn bị làm phiền một trận, thật là vô vùng phiền toái.

Còn về trận lửa lớn ở bãi Phượng Minh đó, hãy mặc nó cháy đi.

Trước tiên bọn họ cứ thoải mái ngủ nghỉ, tĩnh dưỡng tinh thần, chuyện sau này ngày mai tính tiếp.

Tuy nhiên, khi Khương binh vừa an bài bố trí ổn thỏa xong, tiếng trống trong trại quân Hán trên bãi Phượng Minh lại một lần nữa vang lên.

Lúc này đây, cùng với từng hồi tiếng hô vang, hết thảy Khương binh lại vô cùng căng thẳng, cùng cầm lấy binh khí.

- Không cần sợ, không cần sợ... Quân Hán không tấn công đâu!

Có Khương binh lớn tiếng kêu to trong tình trạng quân binh đang vô cùng hỗn loạn. Thật lâu sau tiếng trống trên bãi Phượng Minh mới dừng, quả nhiên không thấy bóng dáng quân Hán. Nhóm Khương binh chỉ có thể hùng hùng hổ hổ quay trở về. Chỉ có điều bọn họ chưa kịp ngồi yên chỗ, tiếng trống lại vang lên.

- Bọn giặc mọi rợ thật vô liêm sỉ!

- Đúng vậy, lũ quân Hán đó thật đê hèn.

Khương binh lớn tiếng chửi rủa, nhưng không ai đáp lại.

Sau khi lặp lại mấy lần như vậy, nhóm Khương binh đã vô cùng mỏi mệt. Khi tiếng trống trận lại truyền đến, bọn họ không thèm để ý tới nữa, tất cả đều chìm trong giấc ngủ. Cứ như vậy, tiếng ầm ĩ kéo dài đến quá nửa đêm, mãi đến giờ Dần mới dứt.

Nhóm Khương binh đã quá mệt mỏi, cuối cùng ngủ say trong giấc mộng.

Ngay cả những lính canh đêm cũng uể oải, không còn chút sức lực nào, trốn ở nơi khuất gió ngủ gà ngủ gật.

Đêm đã về khuya, trời bắt đầu nổi gió!

Gió từ Tây Bắc thổi đến, gào rít liên hồi.

Nhưng đối với những Khương binh đã vô cùng mỏi mệt này mà nói, những điều này đều vô nghĩa.

Đường Đề kê tấm gỗ, dùng hai nút chai lót vào lỗ tai, nằm lăn ra ngủ.

Bỗng bên tai y mơ hồ có tiếng kêu vang.

Đường Đề chép miệng, khẽ chửi thầm:

- Bọn giặc mọi rợ, rốt cuộc ta ngủ cũng không yên sao? Đợi đến hừng đông, lão tử sẽ giết sạch cả lũ các ngươi.

Trở mình một cái, y lại tiếp tục yên giấc.

Nhưng vào lúc này, ngoài đại trướng có tiếng kêu lớn, không ngừng vang đến tai Đường Đề.

- Đại vương, đại sự bất ổn, đại sự bất ổn!

Đường Đề khẽ hé mắt, xoay người ngồi dậy.

- Có chuyện gì?

- Bọn giặc mọi rợ, chúng tập kích đêm...

Đường Đề vừa nghe liền nổi giận.

- Không phải đã nói rồi sao, không cần để ý đến chúng, cứ an tâm mà ngủ.

- Đại vương, là thật, là sự thật.

Đường Đề không thèm nhìn, lại nằm xuống ngủ tiếp.

Tuy nhiên, mắt y vừa mới nhắm lại, chợt giật mình, lập tức ngồi bật dậy.

Bỏ đôi nút lỗ tai ra, mắt trợn trừng, y lo lắng.

- Ngươi vừa nói gì?

- Quân địch tập kích đêm!

- Cái gì?

Đường Đề chỉ cảm thấy đầu mình ù ù, vội vàng xoay người đứng lên.

- Mau mang áo giáp tới cho ta!

Lúc này đây, y xem như đã hoàn toàn tỉnh táo. Lính gác vội vàng chạy đi, lấy áo giáp tới cho Đường Đề. Đường Đề đẩy tên tùy tùng, lao ra khỏi đại trướng, thuận tay với lấy binh khí, cầm theo một thanh đại đao.

Nhưng khi y lao ra khỏi trướng, cảnh tượng như mơ!

Chỉ thấy nơi Khương binh hạ trại ánh lửa đã ngút trời, đâu đâu cũng có ánh lửa, lều trại bốc cháy!

Rất nhiều Khương binh vốn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị thiêu chết trong khi đang ngủ. Trong ánh lửa, quân Hán chạy qua chạy lại không ngừng. Chỉ thấy bọn họ thân mặc giáp, tay cầm đao, mặt đen bụi tro, giống như những hung thần, đi qua đi lại trong doanh địa. Những Khương binh thì quần áo xộc xệch, đã bị quân địch đè sát trên nền đất.

Đường Đề sợ tới mức thất kinh.

- Chuẩn bị ngựa, chuẩn bị ngựa chiến đấu!

Thế nhưng toàn bộ doanh địa đều đã vô cùng hỗn loạn, binh không tìm thấy tướng, tướng không tìm thấy binh.

Xa xa, đại đội kỵ quân lao ra từ cổng đại doanh của quân Hán trên bãi Phượng Minh. Chỉ thấy tất cả bọn họ đều mang theo giáo mác cung tên, trong chớp mắt đã tiến vào trong doanh địa Khương binh. Viên đại tướng mặt đen nhất, ngồi trên ngựa vung gươm múa kiếm. Cây thương dài giống như giao long trên nước, nơi nào y đi qua đều người ngã ngữa đổ. Hai gã Khương soái vội vàng ứng chiến, chưa đến ba hiệp đã bị viên đại tướng kia một thương giết chết.

- Cẩu tặc Đường Đề ở đâu? Chỗ nào? Mỗ gia Đặng Phạm đến đây!

Đặng Phạm?

Người này chính là Đặng Phạm...

Đường Đề chợt tỉnh giấc mộng. Ba ngày trước, dường như y không hề thấy Đặng Phạm xuất quân lâm trận chỉ huy.

Chẳng lẽ, chính là để chờ đợi giờ khắc này sao?

Trong lúc Khương binh đang hoảng hốt, một đại hán cường tráng từ trong đám người hỗn loạn lao ra.

Thân mặc giáp đen, tay cầm cây búa lớn. Toàn thân gã dính đầy máu tươi, ngay trên khuôn mặt đen ngòm kia cũng thấy đầy vệt máu tươi.

- Hàn Đức tới đây, cẩu tặc nộp mạng.

Hàn Đức?

Đó chẳng phải tướng lãnh quân Hán mấy ngày trước bị Đường Đề đánh chạy trối chết hay sao? Sao gã lại quay trở lại đây?

Hàn Đức từ xa đã nhìn thấy một Khương binh mặc giáp bạc, đầu đội mũ bạc đứng trước cửa đại trướng. Tuy rằng không biết mặt Đường Đề, nhưng gã nhìn cũng có thể đoán được địa vị của người này chắc chắn không hề thấp. Hàn Đức hét lớn một tiếng, cây búa lớn trên tay lóe sáng, liền vụt phóng về phía Đường Đề. Hai tên tùy tùng vội vàng xông lên, ngăn Hàn Đức lại...

- Đại vương, mau chạy đi!

Tên này chưa kịp nói hết câu, đã nằm lăn trên đất.

Đại vương?

Trong doanh trại Khương Hồ còn có ai đáng được gọi là “Đại vương”? Câu trả lời quá rõ ràng, đó là Đường Đề!

Người mặc giáp bạc đó chính là Đường Đề!

Hàn Đức lập tức lớn tiếng quát:

- Ngăn ta thì chết... Đặng Giáo úy, kẻ mặc giáp bạc kia chính là cẩu tặc Đường Đề.

Đại thương trong tay Đặng Phạm đang đuổi giết Khương binh.

Nghe thấy tiếng hét lớn của Hàn Đức, y liền vội quay đầu nhìn lại.

Theo ánh lửa, chỉ thấy trên áo giáp của Đặng Phạm đầy máu, sát khí đằng đằng. Đôi mắt đó như mắt chim ưng tìm mồi. Khi ánh mắt đó quét về phía Đường Đề, Đường Đề không kìm nổi mà run lên.

- Ngăn hắn lại!

Khi Đặng Phạm thúc ngựa phóng thương đến, Đường Đề kêu lên thất thanh.

Có chiến mã xông lên hộ tống, Đường Đề xoay người định chạy. Y còn chưa kịp ngồi yên trên lưng ngựa chợt nghe hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hai gã tùy tùng đã nằm lăn trên đất. Hàn Đức phóng như tên bay, giơ cao ngọn đao, đang tiến lao về phía Đường Đề...

- Đại vương mau chạy đi, để mạt tướng ngăn y lại...

Một Khương binh lao ra từ trong ánh lửa, chặn trước ngựa của Đường Đề.

- Thiêu Qua, mau cứu ta!

- Đại vương mau chạy khỏi đây, thần giết tên mọi rợ này xong, sẽ lập tức đi gặp người.

Thiêu Qua này cũng được coi là một dũng sĩ Khương Hồ. Một thanh đại đao nặng hơn ba mươi cân được hắnvung lên mạnh mẽ, đầy sát khí.

Hắn phóng ngựa tiến về phía Hàn Đức đang lao tới, chỉ thấy Hàn Đức vẫn lao tới rất hùng dũng.

Tốc độ lao tới không những không giảm, ngược lại đột nhiên còn nhanh hơn. Vết búa hằn in lại trên đất rất sâu. Thấy người ngựa ra cản, Hàn Đức đột nhiên nhảy lên, theo đó, một đường búa lóe sáng trên không trung...

Lực phách Hoa Sơn!

Cây búa lớn trong tay Hàn Đức tạo ra một trận cuồng phong, lao về phía Thiêu Qua.

Hai thanh đao trong tay Thiêu Qua nâng lên chống đỡ. Chỉ nghe một tiếng răng rắc, cây đao đó không chịu nổi khí lực quá mạnh của Hàn Đức. Dưới lực tấn công quá mạnh, cây đao gãy nát. Cùng theo lực đánh, Thiêu Qua bị nhát búa đó quật ngã ngựa.

Hàn Đức xông lên trước, nắm dây cương, nhảy lên lưng ngựa.

Lúc này, Đường Đề cũng đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thiêu Qua, trong lòng thấp thỏm lo lắng, giơ roi thúc ngựa, gắng sức chạy thục mạng.

- Đuổi theo!

Hàn Đức hét lớn một tiếng, phóng ngựa truy kích.

Còn bên đó, Đặng Phạm bị Nhã Đan ngăn lại, hai người giao chiến đã hơn mười hiệp. Đặng Phạm thấy chỗ sơ hở, một thương đánh Nhã Đan ngã ngựa. Sau đó mấy tên lính Hán xông lên, dùng dây thừng trói chặt Nhã Đan lại, đưa y rời khỏi trận chiến.

Đường Đề muốn chạy ư?

Điều này sao có thể!

Đánh lâu như vậy, bại nhiều trận như vậy, đến bây giờ, quân Hán sao có thể dễ dàng buông tha cho y.

Đặng Phạm quay đầu ngựa, chỏ đại thương, lớn tiếng quát:

-Quân Hán, lên ngựa truy kích, không buông tha đám người Đường Đề.

Khương binh hỗn loạn, còn Khương vương Khương soái đều đã chạy thoát thân, càng khiến quân lính không còn lòng dạ nào tiếp tục chiến đấu.

Cũng không biết là ai hô to một tiếng, Khương binh bỏ chạy khắp bốn phía. Trại cắm trên mặt đất, đổ vô số. Có quân Hán xông lên, xoay người lên ngựa, theo Đặng Phạm và Hàn Đức cùng truy kích. Còn số quân Hán lưu lại, bắt đầu thu dọn chiến trường. Ở lại phía sau, những Khương binh không kịp chạy trốn, đều hạ quân giới, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, khẩn thiết xin hàng. Quân Hán làm như không thấy, tiến thẳng lên, tiếp tục truy sát...

Trước Sau

Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện