Cảnh Quân vung tay gầm lên trong âu thoát.
Cảnh Lâm nói nếu như Thạch Khôi chạy tới trêu chọc quân Hán ở Hồng Thủy thì bọn họ nhất định sẽ trả thù Thạch Khôi.
Cảnh Quân nổi giận!
-Nơi này là Hồng Trạch, không phải Trung Nguyên. Tên tiểu tử Hán gia kia bây giờ đến thân còn chưa lo xong, sao dám gây chuyện ở Hà Tây? Thạch Khôi đúng là trướng mắt, người Hồng Trạch ai cũng đều biết, nhưng mọi người vẫn bỏ qua. Cho dù Thạch Khôi trêu chọc những người đó, nhưng nếu bọn chúng dám giết Thạch Khôi thì nhất định phải đối mặt với sự thảo phạt của bốn vạn người Hồng Trạch. Theo ta thấy, tên tiểu tử Hán gia kia không có lá gan ấy! Nhưng nếu quả thật là bọn chúng dám làm thế thì Thạch Khôi có bao nhiêu người, chúng ta phải bắt bọn chúng nộp lại bấy nhiêu người.
-Con nguyện làm tiên phong lấy lại công đạo.
Cảnh Lâm cười nhạo, không nói gì nữa.
Trên thực tế, ngay cả Cảnh Khánh cũng không cho rằng Tào Bằng có lá gan này, dám đụng đến người Hồng Trạch.
Sau khi Tào Bằng đến Hà Tây vẫn luôn biểu hiện rất khiêm tốn.
Mặc dù hắn từng thể hiện kinh người ở Hồng Thủy Tập nhưng không ảnh hưởng gì tới sự nhận thức của đại đa số người Hồng Trạch.
Nguyên nhân trong đó bao gồm cả chuyện Đậu Lan cố tình ém nhẹm tin tức.
Hơn nữa, trước đây Tào Bằng cũng không phô diễn ra khả năng chiến đấu của quân Hán. Vì thế hầu như tám phần mười người Hồng Trạch đều không biết tiềm lực của Tào Bằng. Trong ấn tượng của đại bộ phận người Hồng Trạch, Tào Bằng chỉ là thằng nhóc con chưa ráo máu đầu. Hai mươi tuổi đầu thì có năng lực, có bản lĩnh gì? Nghe nói hắn chỉ là người thân thích của vị nào đó trên triều đình, chắc vì vậy mà được trọng dụng.
Tuy rằng Cảnh Khánh đã từng gặp qua Tào Bằng nhưng không hiểu biết nhiều về Tào Bằng.
Thậm chí sau khi y chuyển đến thảo nguyên phía Tây Bộ này, rõ ràng y và Tào Bằng là láng giềng nhưng y chưa bao giờ qua thăm hỏi Tào Bằng.
Trong đó cũng là vì y khinh thường Tào Bằng.
Cảnh Lâm cười nhạo khiến cho Cảnh Khánh có chút không hài lòng.
Lúc này ngươi cười nhạo cái gì? Hơn nữa, huynh đệ ngươi nói cũng không sai. Quân Hán làm sao có lá gan này?
Đại doanh Hồng Thủy tuy rằng có nhân số nhiều nhưng chỉ là Hồ Hán hỗn tạp.
Nghe nói, trong đám Hồ nô của đại doanh Hồng Thủy có rất nhiều người Hưu Chư. Mà tên tiểu tử Hán gia Tào Bằng kia hình như trước kia đã bỏ ra một số tiền lớn mua đám nô lệ của Đàn Chá. Những người này làm sao có sức mạnh chiến đấu chứ?
Người khác tin hay không thì không rõ, nhưng Cảnh Khánh tin vậy!
Cảnh Lâm khinh thường lời nói của Cảnh Quân khiến Cảnh Khánh phật ý.
-Đại Lâm, ngươi đi nghênh đón các thúc bá đi! Chắc lúc này bọn họ cũng đến đây rồi. Chúng ta cũng không thể mất lễ nghĩa.
Cảnh Lâm chau mày, có phần không bằng lòng.
Nhưng nếu cha gã đã bảo thì gã không thể từ chối, đành phải chắp tay tuân mệnh ra khỏi âu thoát.
-Cha, ca ca cũng không phải…
Cảnh Quân muốn đỡ cho Cảnh Lâm vài câu thì đã bị Cảnh Khánh khoát tay áo.
-Ta biết!
Cảnh Khánh thở dài.
-Ca ca ngươi là người thông minh. Chỉ có điều nó đọc sách có phần cổ hủ. Ta không thích tính này của nó, hơn nữa rất nhiều người trong tộc cũng không thích, cảm thấy nó quá mức cao ngạo. Ngươi có thể thân mật như vậy với huynh ngươi, ta tự nhiên cũng thấy vui lòng. Nhưng có đôi khi ta chỉ muốn giết cái bản tính cao ngạo của huynh trưởng ngươi.
Cảnh Quân ngậm miệng lại, không biết nói thế nào.
Trong âu thoát rơi vào im lặng khó tả. Cảnh Khánh nhắm mắt lại, âm thầm tính toán.
Nếu thật sự như Đại Lâm nói thì ta nên đối mặt như thế nào đây?
Ngày mới tờ mờ sáng, các tiểu soái đều dồn dập đến.
Sau khi Cảnh gia bành trướng thì có tới sáu tiểu soái. Dưới trướng từng tiểu soái có khoảng chừng bốn trăm bộ hạ. Còn trong tay Cảnh Khánh quản lý gần một ngàn bộ hạ, hơn nữa còn là những người tinh nhuệ nhất. Như vậy Cảnh Khánh có thể an tâm duy trì quyền chủ đạo của mình. Chỉ cần không có nhiễu loạn gì, sáu vị chủ soái ổn định là y có thể xuất binh thâu tóm Thạch Khôi. Chỉ có điều không ai ngờ tới là sẽ phát sinh chuyện như vậy. Thực là khiến mọi người trở tay không kịp.
Hoàng Hoa lâm bốc cháy đến hơn nửa đêm.
Đến sáng sớm thì ánh lửa chỉ còn leo lét.
Nhưng khói đặc cuồn cuộn có thể dễ dàng thấy rõ khiến mấy vị tiểu soái không khỏi băn khoăn.
-Đại nhân, chuyện gì đã xảy ra?
-Thạch Khôi đã chết!
Khuôn mặt Cảnh Khánh âm trầm, y lướt ánh mắt sáng quắc nhìn qua sáu tên tiểu soái.
-Cái gì?
Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe tin như vậy, mấy tên chủ soái vẫn không kìm nổi giật mình.
Cảnh Khánh hạ giọng, trầm trầm nói:
-Vừa rồi trinh sát báo cáo, đêm qua quân Hán ở Hồng Thủy đột nhiên xuất kích, tàn sát toàn bộ quân của Thạch Khôi, không kẻ nào sống sót. Thạch Khôi bị bêu đầu, bây giờ đang treo ở ngoài cổng đại doanh của Hồng Thủy.
-Tên tiểu tử Hán gia thật to gan!
Một tên tiểu soái nổi trận lôi đình, chửi ầm lên.
Cảnh Lâm ở bên cạnh đảo mắt qua, lạnh giọng nói:
-Lục thúc, chẳng phải mấy ngày truớc người cũng tự cho mình là người nhà Hán sao?
-Hả?
-Quân Hán chính là quân hán, ngay cả tên tiểu tử Hán gia kia cũng thế. Tuy rằng chúng ta đã tách khỏi Trung Nguyên cả trăm năm, nhưng chung quy vẫn duy trì huyết thống của nhà Hán. Lục thúc, ta và chư vị đang ngồi ở đây đều là người nhà Hán.
-Cảnh Lâm, ngươi nói chuyện gì với thúc phụ ngươi vậy?
Cảnh Khánh giận dữ, đập bàn đứng dậy.
Cảnh Quân vừa thấy vậy thì vội vàng đứng ra:
-Xin cha bớt giận, huynh trưởng không có ác ý. Ca ca, huynh cũng thật là, Lục thúc luôn như thế, huynh cần gì phải nói thế? Lục thúc, ta thay mặt huynh trưởng xin tạ lỗi với người, xin Lục thúc đừng để bụng.
Lục thúc vốn không còn mặt mũi nào nhưng nghe Cảnh Quân nói như vậy thì bằng lòng ngồi xuống.
-Đại Lâm, ngươi hãy học em trai ngươi, đọc nhiều kinh thư còn không bằng em trai ngươi hiểu biết lễ nghĩa.
Cảnh Lâm hừ một tiếng, không hề phản bác lại.
Nhưng gã gật đầu với Cảnh Quân, tỏ ý cảm tạ.
Cảnh Quân cười cười, quay lại ngồi chỗ cũ.
-Chủ nhân, vì sao quân Hán tấn công Thạch Khôi?
Một tên tiểu soái trầm giọng nói.
-Theo trinh sát hồi báo, đêm trước Thạch Khôi đã tập kích một đạo nhân mã của quân Hán, bắt cướp đi một đám người Hồ nô ở Liêm Bảo, còn giết hơn mấy chục tên quân Hán.
Vài tên tiểu soái nhìn nhau cười khổ.
-Thạch Khôi kia thật là to gan. Đại doanh Hồng Thủy kia có hơn vạn người, còn nhiều hơn nhân khẩu của toàn bộ lạc chúng ta. Đang yên lành hắn đi cướp bóc quân Hán làm gì? Cướp bóc thì thôi, sao còn phải giết người? Không phải là muốn chết sao?
-Không giết người làm sao mà cướp bóc được?
Lục thúc nghiêm mặt, mở miệng nói một câu khiến tên tiểu soái kia nghẹn lời không nói được.
Cảnh Khánh vội vàng nói:
-Chư vị, chư vị, hiện tại chúng ta không nên để tâm đến chuyện đó. Chúng ta phải ngẫm lại xem nên xử lý việc này thế nào. Thạch Khôi là một trong mười tám bộ lạc cùngý chí với chúng ta. Không nói đến việc đúng sai của Thạch Khôi, nhưng Hoàng Hoa Lâm thuộc về lãnh địa của chúng ta. Tào Bằng không nói gì mà đánh đến nơi đó, còn hỏa thiêu Hoàng Hoa Lâm nữa. Bộ tộc của Thạch Khôi bị giết là sự việc cả trăm năm nay người Hồng Trạch chúng ta mới gặp phải. Thạch Khôi tốt xấu thế nào thì tạm thời để qua một bên. Nhưng hắn chung quy lại cũng là một phần tử của Hồng Trạch chúng ta. Nhớ lại năm đó, tổ tiên hắn và tổ tiên chúng ta liên kết lại cùng lập ra minh ước Hồng Trạch. Nay hắn bị quân Hán giết chết ở Hoàng Hoa Lâm, thật là mối nhục nhã cả trăm năm của Hồng Trạch. Nếu chúng ta không lên tiếng thì tất sẽ bị người khác nhạo báng. Các ngươi nghĩ sao?
Cho dù Cảnh Khánh hay những tiểu soái kia, không ai nói thêm lời nào nữa.
Những lời của Cảnh Lâm nói có đạo lý hay không? Nhưng những lời đó còn vẳng bên tai bọn họ: “Dù sao đi nữa thì bọn họ, những người ở Hà Tây này, vẫn tự xưng là người nhà Hán.
Mở miệng nói tên tiểu tử Hán gia, ngậm miệng cũng tiểu tử Hán gia, thật có phần không hợp lý.
Lục thúc nói:
-Vậy ý đại nhân muốn thế nào?
-Tìm Tào Bằng, đòi hắn một công đạo.
Cảnh Quân vừa nghe, lập tức đứng lên:
-Cha, con nguyện làm tiên phong, san bằng đại doanh Hồng Thủy.
-Ngươi câm miệng!
Cảnh Khánh lớn tiếng quát bảo ngưng lại. Cảnh Quân còn muốn nói vài lời thì đã bị Cảnh Lâm kéo tay áo. Y quay đầu lại thấy Cảnh Lâm lắc đầu, ra hiệu bảo không cần lắm lời. Trong lòng tuy có phần không vui nhưng Cảnh Quân vẫn quay về chỗ ngồi.
-Công đạo nhất định phải đòi lại.
Cảnh Khánh lớn tiếng:
-Nhưng không nhất định phải gây chiến. Có câu “tiên lễ hậu binh”. Chúng ta cần phải phái người đi trước tiếp xúc với Tào Bằng một chút, xem hắn nói thế nào. Đồng thời phái người đến Hồng Thủy Tập báo cho Đậu đại ca biết chuyện này. Chỉ sợ một bộ lạc của chúng ta không địch nổi Tào Bằng. Nhưng nếu đồng thời mười tám bộ lạc ra mặt thì mới khiến Tào Bằng kinh sợ được. Hồng Bán thuộc về Hồng Trạch chúng ta. Tên tiểu tử Tào gia kia muốn tác oai tác quái ở Hồng Trạch, thật là mơ tưởng! Chư vị nghĩ biện pháp này của ta có thích hợp không?
Các tiểu soái nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu khen ngợi.
Bộ lạc của Cảnh Khánh tuy rằng có mấy ngàn người nhưng số lượng quân trong đại doanh Hồng Thủy đã có hơn vạn người.
Sự chênh lệch về lượng người này vẫn khiến mọi người cảm thấy có chút áp lực. Cho dù là khinh thường quân Hán nhưng bọn họ vẫn có phần e ngại nếu như tên tiểu tử Tào gia túng quá hóa liều. Nếu thật sự cần trở mặt thì mười tám bộ lạc Hồng Trạch cùng xuất quân cũng không cần phải lo lắng gì.
Cảnh Lâm ngồi yên lặng một bên nghe, thấy ý mọi người nhất trí thì trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Cha, chỉ sợ lúc này các người đã nhìn lầm vị Tào tướng quân kia!
Chí ít thì Cảnh Lâm suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều so với đám người Cảnh Khánh. Sau khi tin tức Tào Bằng đến Hà Tây được truyền đi, Cảnh Lâm theo bản năng đã lệnh cho người đi thu thập tin tình báo về Tào Bằng. Tuy nói rằng khoảng cách Hà Tây và Hứa Đô xa xôi nhưng muốn nghe tin tức gì cũng không phải là việc khó. Đặc biệt ba tác phẩm của Tào Bằng cũng được phổ biến ở Quan Trung. Cho nên Cảnh Lâm đã nhanh chóng thu thập được tin tức về Tào Bằng. Hắn mà yếu đuối sao? Cũng không thể nói người này dựa vào mối quan hệ với thượng cấp được.
Dựa vào quan hệ thân thích thì tuyệt đối hắn không thể làm ra bài văn “Ái liên thuyết” và “Lậu thất minh” được.
Nếu như không có thực học thì làm sao có thể lên chức nhanh chóng như vậy? Đây vẫn chỉ là thăng vài chức. Nếu lúc trước Tào Bằng không đi gây chuyện thì nói không chừng hiện tại đã được làm tướng quân, thậm chí có thể phong hầu. Kẻ yếu đuối thì không thể ở Khúc Dương đối mặt mấy lần với hổ lang chi sư, chiến đấu anh dũng. Kẻ yếu đuối không thể mạo hiểm để bị xử tử mà thả cho gia quyến Lã Bố chạy thoát chỉ để trả một chút ân tình. Kẻ yếu đuối không thể không màng sinh tử, hỏa thiêu vạn đại quân Viên Thiệu. Kẻ yếu đuối không thể vì người nhà mà giận dữ đánh quốc trượng.
Tất cả những điều trên đều chứng tỏ Tào Bằng không phải là một kẻ yếu đuối có thể bắt nạt, cũng không phải là hạng người vô năng.
Ngược lại, người này rất cố chấp mà cũng rất cứng rắn!
Cảnh Lâm đã ý thức được ngay từ đầu sách lược của nhà mình với đại doanh Hồng Thủy đã là sai lầm rồi.
Chỉ sợ là ngay cả Đậu Lan cũng bị sự khiêm tốn của Tào Bằng làm cho mê muội.
Cũng có thể nói, Tào Bằng không phải là cố ý giấu diếm, chỉ là hắn không muốn gây chuyện, hy vọng có thể vững vàng nắm Hà Tây trong tay.
Nếu nghĩ Tào bằng dễ bắt nạt thì tuyệt đối sai hoàn toàn.
Cảnh Lâm vốn định tìm cơ hội nhắc nhở Cảnh Khánh một chút. Nhưng gã không nghĩ tới chuyện chưa tìm được cơ hội thì đã xảy ra sự việc của Thạch Khôi. Nếu chuyện này xử lý không tốt thì rất có khả năng sẽ gây ra biến động lớn, đó không phải là chuyện mà Cảnh Lâm muốn nhìn thấy.
-Cha, con nguyện đi sứ đến đại doanh Hồng Thủy!
Nghĩ đến đây, Cảnh Lâm đứng dậy, chắp tay chờ lệnh.
Cảnh Quân cũng nói:
-Cha, con nguyện đi cùng đại ca.
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện