Khi ánh đèn hoa đăng sáng rực cũng chính là lúc Cao Thăng lầu làm ăn nhộn nhịp nhất.
Trong tửu lầu, khách đến rất đông, tiếng chén chén va chạm không ngừng vang lên bên tai. Mặc dù tình hình chiến sự ở tiền phương ngày càng kịch liệt, nhưng Hứa Đô vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như trước.
Đại quân của Viên Thiệu đã vượt qua Hồng Câu, dẫn binh vào phố Điền Trạch.
Tào Tháo vẫn giữ vững ở Quan Độ, giằng co với Viên quân. Trận chiến Quan Độ chính thức bắt đầu.
- Nghe nóingày hôm nay đã xảy ra một chuyện.
- Chuyện gì?
- Ngươi có biết Tào Bát Bách không? Tỷ tỷ của Tào Bát Bách bị đụng thương rồi!
- Có chuyện này sao?
- Đúng vậy, nghe nói bị thương cũng không hề nhẹ, đến Thiếu Phủ Thái Y lệnh và Thái Thường thái y lệnh đều đến khám bệnh, mà nàng vẫn đang dở sống dở chết. Nghe nói nàng bị người ta phi ngựa đâm bị thương ở trên phố, nhưng hung thủ đến nay vẫn chưa tìm ra được, hơn nữa, hôm nay Tào Bát Bách đã đến Hứa Đô rồi.
- Chậc chậc chậc… Vậy sắp tới chắc chắn là náo nhiệt rồi. Ngươi nói xem, ai có thể làm việc này chứ? Việc này nếu bị Tào Bát Bách điều tra ra được, khó tránh được cảnh gió tanh mưa máu. Nhưng ta lại nghe nói, tiểu tử Tào gia kia thật đáng ngạc nhiên, mười bảy tuổi đã làm Việt Kỵ giáo úy, giết chết rất nhiều kẻ địch ở Diên Tân, chiến công hiển hách.
- Ai nói không phải nào?
Khách uống rượu châu đầu ghé tai, thì thầm rỉ tai nhau.
Chợt nghe, trên đường phố bên ngoài tửu lâu vang lên từng đợt tiếng vó ngựa ập đến như bão táp.
Gót sắt giẫm lên trên mặt đường đá, vang lên lộp cộp. Ngay sau đó, dọc con đường lớn ầm ĩ tiếng ồn, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gào hét kinh hoàng.
- Chúng ta phụng mệnh Chấp Kim Ngô hành động, những người không liên quan lập tức rời khỏi đây.
Một đội binh sĩ khoác áo đen, xông vào đại sảnh tiểu lầu như sói như hổ.
Tướng lĩnh cầm đầu là một người trẻ tuổi, cầm trong tay long lân dài một trượng hai, thân mặc giáp trụ, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí.
Ông chủ Cao Thăng lầu vội vàng chạy lên:
- Quân gia…
Không đợi lão kịp mở miệng, viên tướng trẻ đó cầm bộ ấn tín trong tay, nghiêm nghị nói:
- Phụng lệnh Chấp Kim Ngô thừa, Cao Thăng lầu lập tức đóng cửa, tất cả mọi người theo ta đến nha môn của Chấp Kim Ngô. Những người không liên quan lập tức rời khỏi, nếu không tất cả đều phải đi đến nha môn Chấp Kim Ngô.
Chấp Kim Ngô thừa?
Khách hàng ở Cao Thăng lầu không phải là những người buôn bán nhỏ lẻ.
Dù không biết đó là nhân vật tầm cỡ thế nào, bọn họ cũng có chút nhãn lực để suy đoán.
Kể từ khi Hán Đế dời đô đến Hứa huyện đến nay, ghế Chấp Kim Ngô vẫn luôn trống, việc trị an ở Hứa Đô đều là do Bắc quân ngũ giáo hoặc là Vũ Lâm quân phụ trách.
Sau này, Giả Hủ đảm nhiệm chức Chấp Kim Ngô, cũng không lấy lại quyền lực.
Dù sao là thần tử mới hàng Tào Tháo, Giả Hủ sẽ không tùy tiện khiêu khích lợi ích vốn có của triều đình. Thêm nữa, thời gian lại ngắn ngủi, y càng không kịp tiến hành chỉnh đốn. Sau khi trận chiến Diên Tân bắt đầu, Giả Hủ theo Tào Tháo, rời bỏ Bắc quân ngũ giáo, quyền lực Chấp Kim Ngô tạm thời giao cho phủ Vệ tướng quân, cũng là do Tào Nhân điều hành. Nha môn Chấp Kim Ngô thực chất chỉ có tên, chứ chưa từng hoạt động.
Vậy vị Chấp Kim Ngô thừa này là người nào đây? Nguồn tại http://Truyện FULL
- Đi mau!
Khách uống rượu đồng loạt cùng đứng lên,tươi cười, rời khỏi Cao Thăng lầu.
- Ta có một thằng cháu ngoại đương chức ở Thượng Thư phủ, nghe nói Thượng Thư phủ đã lệnh Tào Cấp đảm nhiệm chức Chấp Kim Ngô thừa.
Hiện giờ, Chấp Kim Ngô không ở Hứa Đô, toàn bộ trị an của Hứa Đô là do Chấp Kim Ngô thừa phụ trách:
- Chúng ta đi nhanh lên, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
- Ý ngươi là….
- Ta không hề nói gì cả, nhưng mấy ngày nay ngươi đừng làm loạn, e rằng sẽ có chuyện xảy ra.
Có người dẫn đầu, khách uống rượu trong tửu lầu lập tức nhao nhao cáo từ rời đi.
- Quân gia, chuyện này là sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Đến nha môn, ngươi sẽ hiểu, tập hợp người của ngươi vào đi! Bao gồm cả nhân viên nhà bếp, thậm chí cả danh sách tạp vụ cũng mang ra đây, thiếu một người, người phải chịu trách nhiệm hết.
Ông chủ Cao Thăng lầu rốt cuộc cũng nhận ra đám quân tốt này không hề có thiện ý chút nào.
Tất cả những người kia đều đầy sát khí, vừa nhìn đã biết bọn họ vừa từ chiến trường trở về. Những người này cũng không hề biết nói đến đạo lý gì hết! Ngươi đừng tưởng vị tướng quân trẻ này nãy giờ vẫn còn nói chuyện khách khí, nếu như ngươi thật sự không tuân theo lệnh, không biết chừng y sẽ mất vui, thậm chí có thể giết người ngay cũng nên.
Người có thể mở được tửu lầu ở Hứa Đô cũng không phải là người bình thường.
Nhưng, ông chủ Cao Thăng lầu vẫn cung kính tuân lệnh, không dám chống lại chút nào.
Chẳng mấy chốc, đám quân tốt áp giải mười mấy tên tạp vụ và tiểu nhị đi ra khỏi cửa lớn tửu lầu.
Ông chủ Cao Thăng lầu nhìn thấy trên con đường dài có một viên tướng quân trẻ tuổi trầm tĩnh cưỡi Chiếu Dạ Bạch. Vị tướng lãnh trẻ tuổi đi vào tửu lầu lúc trước đi đến trước mặt người thiếu niên kia, đem danh sách trình lên. Người thiếu niên kia mặc quân phục, sau khi nhận lấy danh sách, nhìn thoáng qua đám người chưởng quầy.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua người chưởng quầy, khiến lão không khỏi lạnh người.
-Tất cả mọi người đều ở đây ư?
-Đúng vậy, đều ở đây cả.
-Được, vậy theo ta đi thôi.
Người thiếu niên quay ngựa lại, định rời đi.
Chợt nghe trong ngõ nhỏ bên cạnh tửu lầu vang lên tiếng náo loạn.
Một thiếu niên mặc bộ quần áo của đầy tớ cùng mấy tên quân tốt kéo một tên tạp dịch trẻ tuổi đi từ trong ngõ nhỏ ra.
-Công tử, vừa rồi ta nhìn thấy người này lén lút chuồn theo cửa sau ra ngoài, dường như gã định chạy trốn nên mới bắt gã lại.
Tức thì, người thiếu niên nhếch miệng cười lạnh lùng.
-Quân gia, không phải nô tài muốn chạy trốn, nô tài chỉ…Nô tài chỉ…
-Ngươi chỉ cái gì?
Tào Bằng hừ lạnh một tiếng, chợt quay đầu nhìn chưởng quầy của Cao Thăng lầu:
-Thế này mà ngươi nói là người đã đến đủ cả à?
-A, công tử hiểu lầm rồi. Tên tiểu tử kia tên là Cao Lâu, chỉ làm tạm ở quán, ngày thường nó chỉ giúp khách nhân đỗ xe ngựa thôi. Nó không được coi là người của quán, cho nên khi công tử hỏi, tiểu nhân mới nhất thời không nhớ tới nó. Xin công tử thứ lỗi, thứ lỗi cho!
-Có thứ lỗi hay không cứ theo ta đi trước đã.
Tào Bằng dứt lời liền thúc ngựa đi luôn.
Cao Ủy mặt mày ủ dột:
-Chưởng quầy…
-Cái tên gia hỏa nhà ngươi chạy cái gì? Suýt nữa làm liên lụy đến ta.
-Ta…Ta…
Cao Ủy khúm núm, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Đoàn người vừa đi đến nha môn Chấp Kim Ngô trên con phố lớn ở cửa Dục Tú đã thấy cửa nha môn đang mở rộng. Hai bên cửa chính có hơn mười vị quân mưu.
-Cha ta đã tới chưa?
-Đã tới rồi!
Tào Bằng gật gật đầu, xoay người xuống ngựa bên ngoài nha môn, đi thẳng vào nha đường.
Tào Cấp đã thay quan phục, ngồi ngay ngắn phía trên nha đường.
Nha đường không sáng lắm. Khi đám người chưởng quầy của tửu lâu đi lên nha đường không khỏi run rẩy.
Tào Bằng đi ra ám xử (góc kín) đằng sau cửa đại môn nha đường, đã thấy Quách Dục đang nơm nớp lo sợ đứng đó.
Quách Hoàn đang nhẹ nhàng trấn an nàng.
Tào Bằng tiến lên hỏi:
-Có nhận ra tiểu nhị mà ngươi nói không?
-Chính là người kia!
Quách Dục giơ tay chỉ ra. Theo hướng ngón tay nàng chỉ ra, mọi người thấy ngay Cao Ủy đang tránh sau lưng đám người, cúi gập lưng xuống dường như đang cố tránh né cái gì đó.
Tào Bằng gật gật đầu:
-Tiểu Hoàn, ngươi dẫn tỷ tỷ ngươi về đi.
Hắn nói xong, liền vẫy tay ra hiệu cho Hạ Hầu Lan tiến lại, chỉ tay vào Cao Ủy:
-Dẫn gã đi. Bảo Quốc Nhượng tra tấn, bắt gã phải mở miệng ra mới thôi.
-Tuân lệnh!
Hạ Hầu Lan đáp lại một tiếng, dẫn hai tên quân tốt đi qua.
-Các ngươi định làm gì?
Cao Ủy đang trốn, chợt bị hai gã đại hán cường tráng lôi ra khỏi đám người, thất thanh quát lên.
Nhưng không có ai trả lời gã…
-Hôm nay, ta gọi các ngươi tới đây là muốn hỏi một chút về vụ án xảy ra bên ngoài tửu lâu các ngươi lúc ban ngày.
Tào Cấp bình thản, không thèm nhìn Cao Ủy đang kêu gào, chỉ chăm chú nhìn chưởng quầy Cao Thăng lầu, nói:
-Các ngươi nhìn thấy gì thì hãy kể từ đầu đến cuối ra. Nếu giấu diếm chút nào, một khi bị ta điều tra ra, sẽ khép các ngươi vào tội đồng lõa. Chưởng quầy Cao Thăng lầu, bắt đầu từ ngươi đi.
********
Phục Quân quỳ rạp trên đất, khẽ run rẩy.
Một phụ nhân liều mạng ngăn Phục Hoàn lại, liên tục khóc gào.
Phục Hoàn cầm cây trượng bằng mây trong tay, một lúc lâu sau mới chợt than nhẹ:
-Nghịch tử, ngươi gây họa lớn rồi.
-Cha, không phải chỉ là đụng phải nữ nhân kia thôi sao? Cha cứ yên tâm, con đã sai ngươi đưa Tiểu Tam rời khỏi Hứa Đô, giấu trong điền trang ngoài thành rồi. Bọn họ tuyệt đối không thể tra ra đâu.
-Giờ không phải là chuyện người ta có điều tra ra không, mà là có người muốn nhân cơ hội này gây sự, làm mưa làm gió.
Phục Hoàn dứt lời, chán nản vứt cây trượng mây, ngồi trên giường, hạ giọng nói:
-Tuân Úc đã bẩm báo chuyện này với bệ hạ, cũng đã nói rõ sẽ tra ra ngọn nguồn rồi.
-Vậy để y tra ra ư?
Phục Quân nghi hoặc hỏi.
-Ngươi thì hiểu cái gì. Tuân úc làm như thế là muốn thông qua bệ hạ cảnh cáo chúng ta. Vốn dĩ chúng ta còn có thể hành động, nhưng chỉ vì tên nghiệt tử ngươi mà Tuân Úc mới tìm được cớ để hạ độc thủ.
Phục Quân không mấy hiểu biết về những tranh đấu trên triều đình.
Nhưng Phục Hoàn hiểu được rằng Tuân Úc muốn thông qua chuyện này để tỏ rõ lập trường với Tào Tháo, và nhất định sẽ xuống tay nghiêm trị lại Hứa Đô.
Trước đây, bởi vì một câu nói của Khổng Dung, không ít người trên triều đình bắt đầu chậm rãi hành động, phản đối chuyện Tào Tháo và Viên Thiệu trở mặt với nhau, lại muốn Tào Tháo đón Viên Thiệu về Hứa Đô, hai người cùng cai quản triều chính. Chủ trương này được rất nhiều người tán thành. Có thể nói lúc trước đúng là Tuân Úc đã không trấn áp kịp thời mọi động thái ở Hứa Đô này, nhưng ở một mặt nào đó, đám người Phục Hoàn cũng nấp trong bóng tối thúc đẩy mọi chuyện.
Sau sự kiện Y Đai Chiếu, Phục Hoàn luôn lo lắng đề phòng.
Đồng thời, y lại âm thầm vui mừng bởi bản thân không có tên trong Y Đai Chiếu.
Thật ra y có tham gia vào sự kiện này nhưng lại quá khôn ngoan, không để lại chút nhược điểm nào. Mặc dù Tào Tháo có hoài nghi y, nhưng nhất thời cũng không thể làm gì được. Đám người Đổng Thừa bị giết, Phục Hoàn giờ đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là y đã khuất phục Tào Tháo. Ngược lại, y càng cảm nhận được quyền uy của Tào Tháo trên triều đình quá lớn, vì thế mới lén lút hành động, tìm cơ hội tấn công Tào Tháo.
Phục Hoàn rất thông minh, cũng không hề liên lạc với các lão thần trong triều đình.
Ngoài mặt, y chỉ đàm luận phong nguyệt với các danh sĩ như Khổng Dung, nhưng thật ra y đã thông qua miệng lưỡi của đám danh sĩ để truyền đạt ý đồ của bản thân.
Dư luận!
Ở thời đại này, sức ảnh hưởng của danh sĩ rất lớn.
Đặc biệt người như Khổng Dung, mỗi một câu nói ra đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Những danh sĩ này lại có những lúc rất ngây ngô, rất dễ dàng bị người khác lợi dụng. Phục hoàn thông qua lúc giao lưu với đám người Khổng Dung, mới lơ đãng trình bày một vài quan điểm của ban thân, ngầm tác động lên tư tưởng của bọn họ. Rồi sau đó, chỉ chờ đám danh sĩ đó mở miệng là sẽ có tác dụng thật lớn.
Vốn dĩ chuyện này tiến hành rất thuận lợi.
Trong thành Hứa Đô có rất nhiều người đều nảy sinh suy nghĩ như Khổng Dung.
Nhưng Phục Quân gây ra chuyện, Tuân Úc lại hạ quyết tâm trấn áp bọn họ.
Trước đây, Tuân Úc còn chưa có lý do để hành động, nhưng giờ thì…
Phục Hoàn nhìn Phục Quân tiếc nuối.
Một lúc lâu sau, y hạ giọng nói:
-Bỉnh Quốc, tỷ tỷ con đã phái người đến hỏi chuyện làm quan của con. Ý của tỷ tỷ con là con cũng lớn rồi, cứ ở nhà mãi cũng không phải là chuyện tốt. Cho nên, nó đã thỉnh cầu bệ hạ chuẩn bị đưa con đến Lũng Tây, làm Nhung Khâu đô úy trước đã.
Phục Quân vừa nghe thấy thế đã sửng sốt, há hốc miệng.
Nhung Khâu là nơi nào?
Bởi vì cái chân tập tễnh, gã có muốn ở lại Hứa Đô làm quan cũng có hơi khó khăn.
Nhưng Nhung Khâu ư?
Phục Quân thậm chí còn chưa từng nghe nói qua.
Nhưng gã biết Lũng Tây nằm trong Lương Châu. Lương Châu là nơi lạnh khủng khiếp, hơn nữa đó còn là nơi người Hán người Khương lẫn lộn, mâu thuẫn rất gay gắt, thường xuyên có chiến loạn.
-Cha, con không đi Nhung Khâu đâu.
-Không đi Nhung Khâu thì ở đây chờ chết sao?
-Tỷ tỷ con là hoàng hậu, con không tin có ai dám giết con!
Phục Hoàn cười lạnh, nói:
-Nếu có người muốn giết con chẳng qua cũng như thổi một hạt bụi thôi. Bỉnh Quốc, con đã trưởng thành, cũng biết được thế cục hiện tại không hề yên bình như vẻ ngoài. Con tưởng con có thể giấu diếm được ai đây? Lúc trước, đại án ở Tuy Dương xảy ra chẳng có manh mối gì mà Tào Bằng kia còn dễ dàng phá giải được. Nếu hắn muốn tra ra con cũng chẳng có gì khó khăn cả. Nói không chừng giờ hắn đã…
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, Phục Hoàn trầm tư.
Một lát sau, y quả quyết nói:
-Đi, đi ngay bây giờ, lập tức rời khỏi Hứa Đô!
-A?
-Ta sẽ đi tìm người hỗ trợ, trước mắt cứ đem con ra khỏi Hứa Đô đã. Sau đó, ta sẽ xin hoàng hậu cho con một chức quan. Sau khi tới Nhung Khâu, con phải nghĩ cách liên hệ với Phong Lý Hầu. Tin rằng Phong Lý Hầu sẽ quan tâm tới con thôi. Con nhất định phải ở yên ở Lũng Tây, khi nào ta cho phép trở về mới được trở về. Nếu không, chỉ cần con dám bước vào Hứa Đô một bước, ta sẽ là người đầu tiên giết chết con.
Phục Hoàn lạnh lùng nhìn Phục Quân nói:
-Những lời ta vừa nói con nghe rõ rồi chứ?
Rời khỏi Hứa Đô, đến vùng đất lạnh giá khủng khiếp kia…
Phục Quân dù không muốn nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phục Hoàn, lại thầm biết nếu như gã dám nói nửa chữ "không", Phục Hoàn nhất định sẽ tuyệt tình.
Tuy nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Phục Hoàn có thể làm được.
Dù sao ở một mức độ nào đó, Phục Quân cũng đại diện cho thể diện của hoàng thất. Cho dù giờ thể diện của hoàng thất đã chẳng còn lại gì, nhưng Phục Hoàn vẫn phải giữ gìn. Đến thời điểm cần thiết, Phục Hoàn nhất định sẽ đích thân ra tay giết Phục Quân, bảo vệ tôn nghiêm cho hoàng thất.
-Con xin nghe theo lời cha.
Phục Hoàn gật gật đầu:
-Con lui xuống chuẩn bị một chút đi.
-Dạ!
Phục Quân khập khiễng đi.
Phụ nhân kia không nén nổi, nói:
-Lão gia, người thật muốn làm như thế sao? Trưởng công chúa đã mất, giờ chỉ còn mình nó là huyết mạch, đưa nó đến Lũng Tây lạnh giá kia thì làm sao Bỉnh Quốc có thể chịu nổi? Để nó ở lại Hứa Đô đi. Ta không tin Tào Bằng kia dám tìm tới cửa nhà chúng ta.
-Hắn dám.
Phục Hoàn hít sâu một hơi, hạ giọng nói:
-Chuyện này nàng đừng nhúng tay vào nữa, ý ta đã quyết. Mã Thọ Thành có căn cơ chắc chắn ở Lương Châu, Bỉnh Quốc tới đó cũng không chịu nhiều thiệt thòi. Hơn nữa, nó cũng nên ra ngoài trải nghiệm thôi. Nàng xem tiểu tử Tào gia kia mới mười bảy tuổi đã lập được bao nhiêu công lao? Nếu như Bỉnh Quốc cứ tiếp tục ở lại Hứa Đô, chẳng khác nào làm hại cho nó mà thôi.
Dứt lời, Phục Hoàn đứng dậy:
-Ta đi tìm Lâm Nghi Hầu nhờ hắn nghĩ cách giúp đỡ.
Cao Ủy gần như co quắp trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
-Tiểu nhân…Tiểu nhân thật sự không biết kẻ hành hung kia là ai, cũng không hề có ý muốn bao che. Nhưng tiểu nhân nhận ra con ngựa kia! Ở Cao Thăng lầu, công việc của tiểu nhân là dẫn ngựa cho người ta, vì thế tiểu nhân nhận ra con ngựa đó. Bởi vì trước khi sự việc xảy ra chưa lâu, tiểu nhân đã dắt con ngựa đó ra khỏi chuồng. Lúc ấy, có một vị quan khách muốn rời đi, lệnh tiểu nhân dắt ngựa ra. Sau đó không lâu, tiểu nhân thấy có người cưỡi con ngựa kia hất văng Tào nương. Những chuyện khác quả thực tiểu nhân không hề biết gì cả.
Điền Dự khẽ mỉm cười:
-Thật sự không biết ư?
-Thật không biết.
-Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết lai lịch của người cưỡi con ngựa kia không?
-Tiểu nhân không rõ lắm, chỉ nhớ rõ lúc ấy người kia đi cùng một đám người tới thôi. Ồ, tiểu nhân nhớ ra rồi, gã đi cùng một vị công tử đến uống rượu. Vị công tử kia ngồi xe đến. Khi xuống xe, tiểu nhân thấy hình như chân của vị công tử đó dường như không ổn lắm, đi đường có hơi khập khiễng. Nhưng tiểu nhân chỉ là kẻ làm việc vặt tạm thời, nên không đến gần, cho nên…
Điền Dự đứng dậy, lách người qua bức bình phong.
Tào Bằng ngồi sau bức bình phong, mặt mày thoáng vẻ suy tư.
-Công tử, xem ra tên tiểu tử này đúng là không biết, không nói sai đâu.
-Chân không ổn? Đi khập khiễng?
Tào Bằng trầm ngâm một chút:
-Đi nói với cha ta, bảo ông ấy hỏi chưởng quầy Cao Thăng lầu, nói không chừng lão biết người thọt chân đó là ai.
-Vâng!
Điền Dự rời khỏi tiểu thính, vào thẳng nha đường.
Một lát sau, y trở về tiểu thính, cung kính trả lời:
-Công tử, đã hỏi ra rồi! Ngày hôm nay, đích thực là có một vị công tử thọt chân đến Cao Thăng lầu uống rượu. Chính là con của Phụ Quốc tướng quân Phục Hoàn và trưởng công chúa Dương An, đệ đệ của hoàng hậu, Phục Quân.
Phục Quân?
Tào Bằng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Thật ra, hắn không nhớ ra ai là Phục Quân.
Nhưng Phục Hoàn và Phục hoàng hậu thì hắn lại nhớ. Từ Phục Hoàn và Phục hoàng hậu hắn lại nhớ ra một chuyện. Năm Kiến An thứ hai, lúc hắn mới cùng gia đình theo Điển Vi tới Hứa Đô, từng có một lần xung đột với một bọn con cháu thế gia. Cũng chính bởi sự kiện này mới có chuyện kết nghĩa kim lan sau đó, có tên Tiểu Bát Nghĩa. Tào Bằng nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ. Lúc ấy, trong đám con cháu thế gia đó, hình như có một người tên là Phục Quân. Chỉ là sau khi Tào Bằng ra khỏi ngục, liền quên luôn chuyện này, thậm chí chẳng còn chút ấn tượng nào nữa.
Nếu không phải Điền Dự nhắc tới, quả thật hắn không nghĩ ra.
-Phục Quân là kẻ chân thọt đó ư?
Điền Dự cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
Xem ra Tào Bằng đúng là không nhớ nổi chuyện này!
Cũng khó trách tại sao hắn quên mất Phục Quân. Sau khi hắn rời khỏi Hứa Đô đã trải qua rất nhiều sự việc, cũng thấy được rất nhiều chuyện và quen rất nhiều người. Một Phục Quân nhỏ bé không đáng kể, thậm chí ở hậu thế, rất ít người biết được nhân vật này thì sao Tào Bằng có thể bận tâm tới gã được?
Phải biết rằng những người Tào Bằng tiếp xúc đều là những nhân vật hạng nhất như Lã Bố.
Phục Quân quá nhỏ bé, không đáng kể đến!
-Còn chuyện này nữa, chân Phục Quân có tật có liên quan đến công tử. Lúc trước, công tử và gã xích mích, công tử từng đánh gãy chân gã. Sau đó, dù được chữa trị cẩn thận nhưng vẫn bị tàn phế. Thế nên, gã đã hơn hai mươi tuổi vẫn chưa có gì, đến giờ vẫn không thể làm quan. Nếu người hành hung là Phục Quân, chắc chắn có liên quan đến chuyện quá khứ.
Tào Bằng càng trầm ngâm hơn nữa.
Đêm đã khuya, Phục Hoàn đi xe ra ngoài, đưa Phục Quân tới phủ Lâm Nghi Hầu.
Y để Phục Quân chờ ở bên ngoài, đi thẳng vào gặp Lâm Nghi hầu Lưu Quang. Lưu Quang ngồi trong thư phòng, đang cầm đọc một quyển sách.
-Lâm Nghi Hầu, cứu ta!
Phục Hoàn đi vào thư phòng liền quỳ xuống đất.
Lưu Quang giận tái mặt, đặt cuốn sách lên bàn, giương đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Phục Hoàn, không đứng dậy đáp lễ.
Y đã nhận được tin tức trong cung, Phục hoàng hậu xin Hán đế bảo Lưu Quang nghĩ cách chu toàn, ít nhất cũng phải bảo vệ tính mạng của Phục Quân.
Những chuyện Phục Quân làm Lưu Quang cũng chẳng ưa gì.
Trong mắt y, nếu ngươi có ân oán với Tào Bằng thì chỉ nên tìm Tào Bằng tính sổ mới phải.
Nhưng ngươi không dám trêu chọc Tào Bằng lại giở trò với tỷ tỷ của hắn, một cô gái yếu ớt như thế. Chuyện này quả là không có đạo nghĩa gì cả! Được lắm, nếu tất cả mọi người đều giống như ngươi, sau khi kết thù oán với người khác ở ngoài xong đều tìm gia quyến đối phương trút giận thì sẽ thế nào đây? Chuyện này khiến Lưu Quang cũng phải nơm nớp lo sợ, sợ có người sẽ ra tay hành động thôi.
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện