Tào Tháo đang thưởng thức cuốn sách, chợt một trận cuồng phong thổi từ ngoài trướng vải ập vào trong đại trướng trung quân. Ngọn lửa hai bên đại trướng rung lên, ánh sáng trong trướng lúc mờ lúc tỏ. Tào Tháo mất hứng, vừa định mở miệng quát đã thấy Tào Bân dẫn theo người vạch màn trướng lên.
-Gió nổi lên sao?
Tào Tháo buông cuốn sách, nhíu mày hỏi.
-Khởi bẩm chủ công, thế gió rất lớn.
Tào Tháo gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ thấy cơn cuồng phong thổi tung khắp nơi trong doanh trại, gió cuốn tung cát bụi mù mịt, khiến người không mở nổi mắt.
-Truyền lệnh xuống tăng cường canh gác.
-Tuân lệnh!
Tào Bân vừa định truyền lệnh, chợt nghe từ phía xa vang lên tiếng hò hét rung trời.
Gió rất lớn nhưng tiếng kêu kia còn lớn hơn nữa.
Tào Tháo giật mình, vội vàng hỏi:
-Có chém giết ở nơi nào thế?
-Báo!
Tào Bân còn chưa kịp trả lời, một con khoái mã đã tức tốc phi đến, dừng lại ngay trước đại trướng trung quân. Tên tiểu giáo vội vàng nhẩy xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất:
-Khởi bẩm chủ công, đại sự không hay rồi. Doanh trại của Nhạc tướng quân bị quân Viên Thiệu tập kích. Đại tướng của Viên Thiệu là Trương Cáp và Cao Lãm hiện đang tấn công mạnh vào doanh địa của Nhạc tướng quân. Nhạc tướng quân lệnh cho tiểu nhân đến xin tiếp viện, nói Trương Cáp và Cao Lãm tấn công quá dữ dội, xin chủ công mau chóng cho viện binh.
Tào Tháo nghe thấy thế liền khiếp hãi, vội hỏi tên binh sĩ.
-Chậm đã!
Tuân Du vội vàng đi tới:
-Chủ công, đây chính là kế giương đông kích tây của Viên Thiệu đấy.
-Ồ?
-Nếu trung quân của chủ công hành động, Viên Thiệu nhất định sẽ tấn công dữ dội hơn. Theo Du thấy, Trương Cáp và Cao Lãm chưa chắc đã đánh thật, chỉ cần phái một đạo nhân mã đi cứu viện, bọn họ ắt sẽ lui. Chủ công cần trấn thủ đại doanh, tránh cho quân của Viên Thiệu đánh lén trung quân. Chỉ cần cử Võ Vệ quân đi cứu viện là đủ rồi.
-Ta cũng cho là như thế.
Tào Tháo đang thất kinh chợt tỉnh ngộ.
-Truyền lệnh của ta, lệnh cho Hứa Chử dẫn Võ Vệ quân nhanh chóng đi cứu viện.
Sau khi Hứa Chử nhận được mệnh lệnh, lập tức điểm binh mã, gấp rút đi tiếp viện cho đại doanh Nhạc Tiến.
-Quân Minh, Tử Hòa, hai người các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng quân Viên Thiệt bất ngờ đánh lén doanh trại.
Lời còn chưa dứt, đã nghe từ ngoài đại trướng trung quân vang lên tiếng hỗn loạn. Có quân Tào hét lên:
-Địch tập kích, địch tập kích. Quân Viên Thiệu đến cướp trại.
Quả nhiên là như thế!
Tào Tháo liếc mắt nhìn Tuân Du:
-Nếu không có Công Đạt, suýt chút nữa ta đã trúng kế rồi. Quân Minh, chuẩn bị nghênh địch.
Tào Tháo vừa ra lệnh, đám người Điển Vi liền lĩnh mệnh đi ngay.
Tào Tháo ngồi một mình trong đại trướng trung quân, lòng vẫn hết sức hồi hộp. Y hít sâu một hơi, chợt cười ha ha.
-Vì sao chủ công lại cười?
Tào Bân vừa lo lắng lại vừa tò mò hỏi.
Tào Tháo xua tay, tỏ ý bảo Tào Bân cứ thoải mái một chút:
-Ta cười ta quá khinh thường Viên Bản Sơ thôi!
Lúc này, bên ngoài Tào doanh, Viên Thiệu đã dẫn đại quân xông thẳng tới.
Hắn lệnh cho Văn Sú làm tiên phong, đại tướng Hàn Bồ Tử, Thuần Vu Quỳnh và Nguyên Tiến, Vương Môn làm phó tướng, dẫn theo năm nghìn binh mã tấn công dữ dội vào trung quân của Tào doanh.
Viên Thiệu đích thân dẫn tám ngàn binh mã, để danh tướng Hàn Quỳnh của Hà Bắc bảo vệ trung quân. Đại tướng Chung Liệp và Chung Thân bám sát quân tiên phong xông tới.
Lúc này đây, xem ra Viên Thiệu đang muốn quyết chiến với Tào Tháo.
Quân Viên Thiệu dốc toàn bộ năm mươi tư viên đại tướng ra trận, có thể nói đã xuất ra toàn bộ lực lượng. Tào Tháo thật không ngờ Viên Thiệu lại lén lút tập kích doanh trại mãnh liệt như thế. Trước đây, y đã lệnh cho Nhạc Tiến đóng giữ tiểu doanh để tiện hỗ trợ nhau từ xa nhưng hiện giờ, Nhạc Tiến đã bị Trương Cáp và Cao Lãm áp chế, mạng còn khó giữ được, nói gì đến chuyện cùng hợp sức với Tào Tháo. Điển Vi khoác giáp trụ, lưng đeo cây song thiết kích, một tay nắm trường đao, một tay nắm cây búa lớn dẫn Hổ Bôn quân đến ngoài cửa đại doanh trung quân, sẵn sàng tử chiến với quân Viên Thiệu. Cây trường đao kia là do Tào Cấp đích thân chế tạo cho hắn, một đao này có thể chém xuyên qua ba mươi lớp áo giáp, sắc bén vô cùng. Cây búa lớn kia cũng do Tào Cấp rèn, nặng chừng hơn bốn mươi cân.
Điển Vi chẳng khác nào một con hổ dữ, trường đao và búa lớn đều múa vù vù, máu thịt quân Viên Thiệu bay tứ lung tung.
Gã vừa chém giết, vừa quát lớn:
-Có Ác Lai ở đây, kẻ nào dám đến tìm cái chết thế?
Điển Mãn bám sát bên cạnh Điển Vi, tay nắm đại đao không ngừng chém xuống. Hai người phụ tử cùng kết hợp, ngăn cản bất cứ binh sĩ nào của Viên Thiệu dám đến gần trung quân của Tào Tháo.
Quân sĩ của Viên Thiệu tuy rằng hung bạo nhưng bị hai phụ tử này liều chết chém giết, nhất thời bọn họ cũng khó lọt vào nổi trong cửa trung quân.
Văn Sú nhìn thấy Điển Vi từ xa, tức thì nổi giận.
-Ác Lai đừng vội ngông cuồng, để ta đấu với ngươi.
Văn Sú còn chưa dứt lời, ba người Nguyên Tiến, Vương Môn và Hàn Thụ Tử cùng giục ngựa xông lên trước:
-Cần gì đến tướng quân phải nhọc sức, cứ để chúng ta ra tay. Tướng quân chỉ cần xông vào doanh là đủ rồi.
Ba viên đại tướng này tuy không sánh được với tứ đình trụ của Hà Bắc nhưng cũng là mãnh tướng hiếm có của quân Viên Thiệu.
Một đấu một có thể bọn họ không phải đối thủ của Điển Vi nhưng ba người cùng xông lên một lúc thì nhất thời Điển Vi cũng không làm gì nổi. Từ xa, quân Viên Thiệu ồ ạt xông tới. Viên Thiệu dẫn đại quân đã đến bên ngoài doanh trại. Hai huynh đệ Chung Liệp và Chung Thân không nói hai lời, giục ngựa xông lên, cùng ba người Huề Nguyên Tiến hợp đấu với Điển Vi. Năm người này không hề có ý định liều mạng đấu với Điển Vi mà chỉ cốt kìm kẹp gã. Điển Vi liên tục quát lên nhưng vẫn không thể đấu lại cả năm người này, càng lúc càng bực bội.
Văn Sú thúc ngựa xông về phía Điển Mãn, vung đao lên chém.
Hai năm nay Điển Mãn đã tiến bộ không ít nhưng muốn giao chiến với Văn Sú hắn vẫn còn chưa đủ sức.
Chỉ được hai ba hiệp, Điển Mãn đã đổ mồ hôi hột, thở hồng hộc.
Cùng lúc đó, Viên Thiệu ra lệnh, chỉ bảo kiếm về đại doanh Tào quân ở phía xa, lớn tiếng quát:
-Các huynh đệ, người nào lấy được thủ cấp của Tào tặc sẽ được phong làm vạn hộ hầu, thưởng vạn lạng vàng.
-Giết!
Viên quân như đám gà bị chọc tiếp, điên cuồng xông về đại doanh Tào quân.
Tào Tháo giờ cũng đã mặc giáp, đội mũ, cầm bảo kiếm trong tay, chỉ huy binh mã nghênh chiến.
Gió càng lúc càng lớn!
Tào quân bị Viên quân tấn công dữ dội, dường như không địch lại nổi.
Nhưng đúng lúc này, chợt nghe có người cao giọng quát lớn:
-Chủ công, chuyện lớn không hay rồi. Diên Tân gặp hỏa hoạn, đại doanh của chúng ta bị địch tập kích.
Viên Thiệu nghe mà thất sắc.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy phía đại doanh Diên Tân, ánh lửa bốc lên ngút trời!
-Gió lớn quá!
Tào Bằng ghìm cương ngựa, kéo khăn lên che hơn nửa khuôn mặt, chỉ để hở cặp mắt.
-Cách Diên Tân còn xa lắm không?
-Nhanh đến đó thôi.
Hám Trạch giục ngựa đuổi theo, nói với Tào Bằng.
-Gió lớn như thế, sao chúng ta không tìm nơi nào tránh đi một chút? Nơi này cách Diên Tân không xa lắm, thám báo đôi bên đều nhiều, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, giơ tay chỉ một gò đất phía trước mặt.
-Tránh sau ngọn đồi kia một chút cũng được. Phái người tìm hiểu tình hình xem thế nào.
-Được!
Hám Trạch vội vàng xoay người, truyền lệnh của Tào Bằng cho Hạ Hầu Lan.
Phi Mạo thúc ngựa rời khỏi đội ngũ. Tào Bằng dẫn những người khác đến thẳng sườn phía nam gò đất cách đó không xa.
Gò đất kia cách đó ước chừng hơn hai trăm mét.
Nơi này không cao lắm, cao chỉ khoảng hai mươi mét, chắc hẳn do bùn đất sông Hoàng Hà bồi đắp mà thành.
Trong lịch sử, dòng chảy của Hoàng Hà đã đổi hướng vô số lần, khác xa so với đường sông ở hậu thế. Dòng lớn thay đổi, dòng nhỏ thay đổi, dòng chảy vừa vừa cũng có thay đổi.
Sông Hoàng Hà nuôi sống người một phương, nhưng cũng mang đến cho họ vô số tai họa.
Diên Tân đã từng trải qua mấy lần đổi dòng, cho nên trên mặt đất mới xuất hiện đồi núi to nhỏ. Một mặt dốc đứng, một mặt lại thoai thoải. Quân của Tào Bằng đứng dưới sườn đồi phía nam phát hiện ra một rừng cây nhỏ, liền thúc ngựa trốn vào rừng cây, tránh bị cơn cuồng phong quét phải.
Vốn dĩ Tào Tháo lệnh cho Tào Bằng ở Bộc Dương nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chứ không lệnh hắn trở về doanh trại.
Nhưng trong thành Bộc Dương có con sâu chuyên đi đục khoét là Từ Công Minh khiến Tào Bằng buộc phải lo lắng, dè chừng. Sau khi được Tào Bằng khuyên bảo, Đặng Phạm đã ở lại huyện Bộc Dương, đảm nhiệm chức tư mã tham quân của Đông quận, có quyền dẫn quân. Thật ra, chức tư mã này của Đặng Phạm chẳng có gì khác với trước đây. Trước đây khi ở Trần quận, y từng làm tư mã cho Tào Hồng, nhưng so ra thì quyền lực của tư mã Đông quận này dường như còn lớn hơn nữa.
Chỉ hai chữ "tham quân" kia thôi đã khiến tầm quan trọng khác đi hẳn rồi.
Ở Trần quận, Đặng Phạm chỉ có nhiệm vụ đốc thúc quân sĩ, nhưng ở Đông quận, y có nhiều quyền hành hơn, tiếng nói lớn hơn, thậm chí có thể tham dự chính vụ.
Sau khi Từ Hoảng có được Đặng Phạm vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Tào Bằng phát hiện người này khi không có việc gì thường chạy đến chỗ hắn ở. Miệng thì nói ngon nói ngọt là đến thăm hắn, nhưng mắt Từ Hoảng lại lén lút dõi theo đám người Cam Ninh. Tào Bằng cảm thấy người này chẳng có ý tốt gì nên không đợi sức khỏe kịp bình phục, hắn đã vội cáo từ Từ Hoảng. Nhưng hắn lại nghe Hám Trạch nói Từ Hoảng đã từng hỏi chuyện Cam Ninh, thật khiến hắn hết sức hoảng hốt.
Người này đúng là không có ý tốt gì mà.
Từ Hoảng nhiệt tình giữ lại, nhưng lại bị Tào Bằng kiên quyết khước từ.
-Chủ công ở Diên Tân đang ác chiến với Viên Thiệu, ta thân là hậu bối, sao có thể trốn một góc xem chiến cuộc được? Trước đây dù giết được Nhan Lương nhưng Viên Thiệu vẫn chưa bị tổn thương nguyên khí. Không phải ta nói ta có bản lĩnh gì, nhưng giờ ta nhất định phải đứng bên cạnh chủ công.
Lời nói này của Tào Bằng đầy khí phách.
Dù Từ Hoảng có lòng giữ lại nhưng cũng không thể nói được gì.
Người ta muốn đi dốc sức cho Tư Không, chẳng lẽ y lại ngăn cản? Người khác Từ Hoảng còn nói được, nhưng Tào Bằng là cháu trai của Tào Tháo, lại không thuộc quyền quản lý của Từ Hoảng. Tào Bằng là Bắc quân trung hậu, dưới quyền Giả Hủ. Chính vì thế, Từ Hoảng quả thật không ngăn được, đành phải để Tào Bằng rời khỏi Bộc Dương.
Lúc Tào Bằng sắp đi, Từ Hoảng lại tặng cho hắn năm trăm binh mã, nhờ thế đội vệ binh của Tào Bằng lên tới tám trăm người.
Đối với Từ Hoảng mà nói, đoạt lại được Bộc Dương, lại bắt được mấy ngàn binh tốt của Viên Thiệu làm tù binh, binh lực của y đã khôi phục lại như trước, thậm chí còn vượt cả trước đây. Năm trăm binh mã đó có thấm vào đâu. Nhưng đôi với Tào Bằng mà nói, có thêm năm trăm binh tốt này thế lực của hắn đã tăng lên nhiều.
Nhưng để năm trăm binh tốt này đạt được sức chiến đấu của Hắc Mạo, Tào Bằng còn chưa dám mong.
Hắn định đến khi đến được Diên Tân rồi, sẽ giao năm trăm người này cho Tào Tháo. Nếu Tào Tháo không cần, hắn sẽ lệnh cho Hách Chiêu huấn luyện những người này. Dù sao, phẩm hàm của hắn cũng không cao, Bắc quân trung hậu có ba trăm vệ binh đã là nhiều, nói gì đến tám trăm người?!
Chậc chậc!
Tào Bằng cũng không nghĩ nhiều nữa.
Dọc đường đi về phía tây khá yên bình.
Quân Viên Thiệu từ bỏ Bạch Mã, đóng quân ở Diên Tân, giao chiến với Tào Tháo.
Chính vì thế, dọc đường đi, đoàn người của Tào Bằng không gặp chút rắc rối nào. Khi hắn đi qua Bạch Mã, liền lệnh cho đoàn người dừng lại một ngày cúng bái vong linh.
Bạch Mã đã thành đống đổ nát, hoang tàn.
Nếu không còn bức tường đổ nát, cháy đen do trận lửa thiêu kia thì chắc không ai nghĩ nơi này từng có một thị trấn.
Cả thành phố gần như không còn một tòa nhà nào nguyên vẹn. Phóng mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy cảnh hoang tàn, đổ nát. Đi quanh thành, thi thoảng lại thấy vài đống xương trơn loáng chất lên, đó đều là những người bị đốt cháy đến chết, chỉ còn trơ lại xương.
Tám ngàn người thiêu rụi trong một mồi lửa!
Nếu tính cả những người dân trong thành bị Nhan Lương đồ sát, bị Nhạc Tiến giết hại thì thị trấn nho nhỏ này trong vòng chưa đến một tháng đã mai táng hơn hai vạn mạng người.
Trước đây, Tào Bằng không chịu nổi hành vi giết chóc của Nhạc Tiến. nguồn TruyenFull.vn
Nhưng chỉ trong nháy mắt, một trận hỏa hoạn của hắn đã thiêu táng tám nghìn người trong biển lửa.
Đứng bên ngoài đống hoang tàn, Tào Bằng càng lúc càng cảm thấy bản thân thật đạo đức giả.
Sai người chuẩn bị hương khói ngoài thành Bạch Mã, Tào Bằng vái ba vái trước đống gạch vụn, dùng lễ truy điệu này cúng bái các vong linh quẩn quanh trên bầu trời Bạch Mã.
Ngày hôm sau, hắn dẫn người rời khỏi Bạch Mã.
Cho đến năm Kiến An thứ mười ba, ngay trước khi trận chiến Xích Bích bắt đầu, Bạch Mã vẫn không có người ghé qua, trở thành một vùng đất hoang tàn, cỏ dại mọc um tùm.
Sau trận Xích Bích, khi Đặng Tắc làm thái thú Đông quận, mới hạ lệnh tái thiết Bạch Mã, ba nghìn hộ dân lưu lạc từ khắp nơi mới đổ về lập nghiệp ở nơi đây. Bạch Mã một lần nữa hưng thịnh trở lại.
Chẳng qua đến thời điểm đó, rất nhiều người đã quên mất rằng chính Tào Bằng là người khiến Bạch Mã trở thành đống hoang tàn như thế.
Sau khi vào rừng cây, Tào Bằng xuống ngựa nghỉ chân.
Có thể thấy được tâm trạng của hắn cũng không tốt lắm, thậm chí còn hơi chán nản.
Trên thực tế, kể từ khi rời khỏi Bạch Mã, Tào Bằng đã bắt đầu rầu rĩ, không vui.
Hám Trạch hiểu được tâm trạng của Tào Bằng, liền đi lên, khuyên giải:
-Công tử vẫn còn buồn vì chuyện ở Bạch Mã sao?
-Buồn thì cũng không hẳn nhưng mấy ngàn oan hồn kia… Ngươi có biết không, ta không thích cảm giác này chút nào. Sau khi từ Tuy Dương trở về, ta luôn cảm thấy bản thân thật đạo đức giả. Thật ra, ta hiểu bản thân ta không thể ngăn chuyện này được. Đứng nhìn người khác làm và tự tay mình làm thực sự có cảm giác rất khó chịu.
Hám Trạch cười khổ:
-Công tử, thì dã, vận dã.
Bốn chữ này dường như chất chứa rất nhiều đạo lý, Tào Bằng chỉ biết thầm cảm thán.
Một gã thân binh đưa lương khô tới, Tào Bằng nuốt chửng một miếng, rồi duỗi người, định nói chuyện với Hám Trạch. Nhưng chợt, hắn ngây người ra, nghiêng tai nghe ngóng. Một lát sau, Tào Bằng nói với Hám Trạch:
-Đức Nhuận, có nghe thấy âm thanh gì không?
Hám Trạch cũng nghiêng tai lắng nghe, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ù ù.
Y lắc đầu, đang định mở miệng, chợt thấy Cam Ninh đang vội vàng đi tới:
-Công tử, vừa rồi hình như ta nghe thấy có tiếng kêu.
-Đúng rồi.
Tào Bằng cất bước, đi tới bên mép rừng:
-Dường như ta cũng nghe thấy!
-Lúc này, Tào Công vẫn đang giao chiến với Viên Thiệu sao?
Hám Trạch không nghe thấy nhưng y biết thính lực của Tào Bằng và Cam Ninh vượt xa y.
-Chuẩn bị chiến đấu!
Hách Chiêu chợt hạ lệnh, Hắc Mạo tức thì bật dậy, quỳ một gối xuống đất, một tay chắp đao, một tay chắp thuẫn, cảnh giác nhìn xung quanh ngoài rừng.
Xa xa, Hạ Hầu Lan dẫn theo mười tên thám báo, phóng ngựa phi tới như bay.
Gã vọt vào trong rừng, nhảy xuống ngựa, nhanh chân đi tới trước mặt Tào Bằng, thở hồng hộc, nói:
-Công tử, Tào công dường như bị quân Viên Thiệu tập kích. Ta vừa thấy quân Viên Thiệu đánh tới đại doanh của Tào Công, nhân số không ít chút nào. Ta đếm sơ qua cũng phải đến vạn người. Tiểu doanh của tướng quân Nhạc Tiến cũng bị tập kích. Tướng quân Hứa Chử tuy dẫn binh cứu viện nhưng xem tình hình cũng không mấy khả quan. Viên Thiệu hình như đang chuẩn bị dẫn quân chủ lực đột kích trung quân của Tào Công. Theo ta thấy, Tào Công chưa chắc đã ngăn được đợt tấn công này của Viên Thiệu.
-Chúng ta còn chờ gì nữa, lập tức cứu viện thôi.
Tào Bằng vừa nghe thấy đã hốt hoảng, vội vàng cầm lấy Họa can kích, nhảy lên ngựa xuất chiến.
Hám Trạch vội kéo hàm thiếc và dây cương ngựa lại:
-Công tử, khoan đã.
-Đức Nhuận có diệu kế gì sao?
-Diệu kế hay không chưa biết, nhưng công tử chỉ có ngần ấy nhân mã, dù có đến đó cũng không làm được gì. Nếu Tào Công đã không ngăn được, e rằng công tử có dẫn tám trăm người đến cũng vô dụng mà thôi. Nếu Tào Công có thể ngăn cản được, có hay không có tám trăm người của công tử cũng không thành vấn đề.
Tào Bằng ghìm cương ngựa:
-Đức Nhuận, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
-Ta muốn nói là giờ công tử có đến đấy cũng không có tác dụng gì.
-Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn Tào Công bị giết sao?
-Không phải vậy.
Hám Trạch hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
-Công tử, hãy bình tĩnh một chút. Ý của ta không phải là không đi cứu viện Tào Công, mà là phải làm sao để cứu được Tào Công. Nếu công tử cứ lỗ mãng xông lên, không những không cứu được Tào Công, mà bản thân cũng bị cuốn theo. Ta có một ý này, không biết công tử có muốn nghe không? Nếu công tử muốn nghe thì xin hãy xuống ngựa rồi nói.
-Chuyện này…
Tào Bằng nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh.
Hắn xoay người xuống ngựa, hỏi:
-Đức Nhuận, ngươi muốn nói cái gì?
-Thật ra công tử muốn cứu Tào Công không nhất định phải đến đó. Vừa rồi Tử U đã nói lần này Viên Thiệu dường như đã dốc toàn bộ lực lượng. Nếu hắn đã dốc toàn bộ quân sĩ, ắt hậu phương sẽ không có người canh giữ, việc phòng thủ sẽ lơi lỏng. Năm đó, Bàng Quyên người Ngụy dẫn quân tấn công Triệu quốc, Triệu quốc bèn xin Tề quốc cứu viện. Sau khi Tề quốc xuất binh, không hề cứu viện cho Triệu quốc, ngược lại còn dẫn quân tấn công Ngụy quốc, khiến Bàng Quyên phải gấp rút trở về cứu viện, nhờ thế Triệu quốc cũng được giải nguy. Vậy sao hôm nay công tử không noi theo gương của Tôn Tẫn?
-Ngươi muốn nói đến kế sách "Vây Ngụy cứu Triệu" sao?
-Đúng vậy!
Nói đến ba mươi sáu kế, ai cũng có thể kể ra mấy cái tên.
Nhưng ở thời điểm mấu chốt, liệu có thể vận dụng kế sách linh hoạt hay không lại là một chuyện khác.
Tào Bằng cũng biết điển cố "Vây Ngụy cứu Triệu" nhưng khi cấp bách, lại nghĩ không ra.
Nhưng Hám Trạch lại có thể nghĩ ra được. Đây chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa y và Tào Bằng. Thân là mưu sĩ, không chỉ cần có sự bình tĩnh, mà càng cần hơn nữa là vào thời điểm then chốt, phải nghĩ ra được đối sách. Nhìn từ tình hình trước mắt, kế sách "Vây Ngụy cứu Triệu" của Hám Trạch hiển nhiên là phương án tốt nhất.
Tào Bằng vừa nghe thấy thế, liên tục gật đầu.
Hắn che khăn lên mặt, nói:
-Hưng Bá, Tử U, hai người các ngươi dẫn Phi Mạo, theo ta xuất kích.
-Bá Đạo ở lại, nghe theo kế của Đức Nhuận mà hành động. Sau nửa canh giờ, chúng ta sẽ tập trung trước doanh trại.
-Tuân lệnh!
Hám Trạch và Hách Chiêu cùng chắp tay tuân lệnh.
Viên Thiệu chăm chú nhìn ánh lửa phía xa, khiếp hãi.
-Tào tặc có phục binh ư?
Trong lòng hắn chợt rối bời.
"Tào Tháo hiện đang tử thủ trong doanh trại, nhất thời khó có thể thủ thắng. Nếu phục binh của y phá hủy đại doanh của ta, rồi sau đó trước sau cùng tấn công, ta sẽ phải đối đầu với địch từ hai phía. Không hay rồi, đã không giết được lão tặc, khéo còn chết ở trong này mất."
Quách Gia từng nói Viên Thiêu đa nghi, lắm mưu nhưng không kiên trì.
Nếu đổi lại là Tào Tháo ở vào vị trí của Viên Thiệu, ắt sẽ chỉ huy binh mã tiếp tục tấn công mãnh liệt, cho đến khi phá được đại doanh của đối phương mới thôi.
Nhưng Viên Thiệu lại không có được sự quyết đoán ấy, vừa nhìn thấy lửa cháy ở doanh trại sau lưng, hắn đã quá hoảng hốt.
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện