Tiểu thương ngẩn người nhưng thấy Tào Bằng ăn mặc bình thường liền nhìn quanh, thấy không ai chú ý mới nhỏ giọng nói:
- Vị công tử chắc lần đầu tiên tới đây. Đây là quy định do Trường Định mới nhậm chức ở Lang Lăng đặt ra, nói là thuế qua đường. Từ mười ngày trước đã thiết lập trạm kiểm soát này. Người hay xe qua lại đều phải nộp thuế mới có thể đi qua. Một người phải nộp mười đồng, còn một xe phải nộp năm quan. Nếu không giao nộp chưa nói tới việc có thể không đi qua mà thậm chí còn bị giam hàng hóa. Đối với Lang Lăng, chiến sự mặc dù không có nhưng trộm cướp hoành hành. Huyện nha muốn tiêu diệt thì cần phải trả được lương. Nhưng hiện tại, nha huyện không có tiền nên mới chuyển sáng chúng ta...ta không nói với ngươi nữa, nếu bị người khác nghe thấy lại gây khó dễ. Công tử hãy bảo trọng.
Gã tiểu thương vội vàng bước đi.
Tào Bằng không cười nổi: "Vị Lang Lăng trưởng không ngờ lại còn lập trạm kiếm tiền...hơn nữa lại do quan lại duy trì."
Hắn quay đầu nhìn về phía Điển Vi thì thấy sắc mặt y rất khó coi.
- Điển thúc phụ! Đây chỉ là một chút chuyện nhãi nhép, người cần gì phải tức? Tào công bày mưu tính kế nhưng cũng không thể nào biết hết được. Chuyện này cũng chỉ do bọn trộm cướp gây nên, đến lúc đó, người về Hứa Đô bẩm với Tào công là được, chắc chắn Tào Công sẽ có cách xử lý.
Điển Vi cảm thấy rất mất mặt và căm tức.
Trên đường đi, y luôn nói Tào Tháo chẳng khác gì một bông hoa đẹp, người dân sống dưới Tào Tháo được an cư lạc nghiệp. Tuy nhiên cảnh tượng trước mặt làm cho Điển Vi cảm thấy bẽ mặt. điều này khiến cho y nổi giận vì những lời nói trước kia của bản thân hóa thành trò cười.
- Tên Lang Lăng trưởng đáng chết.
- Một con sâu làm rầu nồi canh. Thúc phụ! Nếu vì chuyện này mà tức giận thì không đáng. - Tào Bằng cười nói:
- Đúng rồi! Chẳng phải người nói mời mọi người uống rượu Lang Lăng chính tông hay sao? Ha ha! Tiểu chất vẫn chờ thúc phụ mời.
- Ừ.
Điển Vi hừ một tiếng rồi gật đầu.
Vì vậy mà đoàn người theo đám đông từ từ qua trạm kiểm soát.
Trước trạm kiểm soát chợt có tiếng kêu khóc.
Chỉ thấy hai gã sai dịch, đẩy một tiểu thương ngã xuống đất, rồi lôi hàng hóa của y sang một bên. Tên tiểu thương đó cầu xin nhưng sai dịch làm như điếc. Một tên sai dịch nhất chân đá tiểu thương ngã ra đất, còn mắng:
- Cái lão già này đúng là không biết điều. Qua đường nộp thuế đó là chuyện chính đáng. Lão gia nhà chúng ta không muôn làm khó ngươi. Nghĩ thông đi. Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có khóc gọi trời thì cũng không thể thay đổi được. Đây cũng là lệnh của Tào công, sao ngươi dám cãi?
- Nhưng tiền của ta đều ở trên hàng hóa, các ngươi cướp đi rồi thì nhà ta sống làm sao?
- Bố mày cần phải biết ngươi sống thế nào hay sao?
Một nam tử giống như quan quân hét lên:
- Tại sao không đuổi đi? Để chậm chễ, cẩn thận Thành lão gia hỏi tội.
Nghe tiếng nói đó, Tào Bằng hơi nhíu mày, cảm giác có chút quen quen.
Nhưng nhất thời, hắn không nhớ nổi đã gặp ở đâu, chỉ đành cau mày đi cùng với Điển Vi lên trước.
- Tên đen này sao không xuống ngựa?
Một tên sai dịch bước tới ngăn cản Điển Vi, còn định mở miệng mắng, tuy nhiên khi nhìn thấy hình dạng của Điển Vi, những lời nói thô tục của y liền nuốt trở lại.
Điển Vi trợn mắt hổ lên quát:
- Lão tử đang đi êm đẹp, ngươi là ai mà chặn đường?
Tên sai dịch bị Điển Vi quát mà giật mình...
- Ta ta... - Gã chợt nổi dũng khí nói:
- Lão gia nhà chúng ta ra lệnh tất cả những người đi qua Lang Lăng đều phải nộp thuế. Một người mười tiền, một con ngựa năm mươi tiền, một chiếc xe năm tiền. Người nào không tuân lệnh là tạo phản, tịch thu tài sản và giết cả nhà. Các ngươi có tổng cộng mười chín người, hai mươi con ngựa, một chiếc xe, tổng cộng là sáu quan, một trăm chín mươi tiền. Còn nữa, các ngươi mang theo binh khí, cần phải nộp thuế bình an, tổng cộng là bảy quan.
- Thuế bình an?
Tên sai dịch gân cổ lên nói:
- Chính là thuế bình an. Các ngươi đều mang theo binh khí, chẳng may trong thành xung đột với người khác, chúng ta lại phải duy trì...thế nào! Mạng của các công mà chẳng lẽ không đáng giá tám trăm tiền hay sao? Đừng nói nhiều. Giao tiền đi.
Điển Vi cười giận dữ:
- Ta giao tổ tông ngươi.
Gã vung roi ngựa, quất lên mặt tên sai dịch kia.
Sức khỏe của Điển Vi như thế nào?
Trong lúc giận dữ ra tay khiến cho tên sai dịch kia tróc da tróc thịt.
- Đành người! Làm phản...
Tên sai dịch ôm mặt, kêu thảm thiết. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Một đám sai dịch từ trạm kiểm soát lao tới. Nam tử cầm đầu có đôi mắt tam giác, chòm râu dê.
- Người nào ăn gan hùm mật gấu dám ở đây làm loạn?
Tên nam tử có chòm dâu rê quát lớn.
Lúc này, Tào Bằng không tự chủ được hơi nheo mày.
- Ngươi họ Trình?
Gã có đôi mắt tam giác nhìn Tào Bằng rồi nói:
- Đúng vậy! Ta họ Trình! Ngươi là ai?
Tào Bằng đột nhiên phá lên cười...
Chỉ thấy hắn dập hai chân vào bụng ngựa rồi vươn người tới trước mặt tên đó.
Cái thứ tiểu nhân vẽ đường cho hươu chạy có còn nhớ rõ ta không?
Gã có chòm dâu rê cảm thấy hồ đồ:
- Cái tên tiểu tạp chủng nhà dọa lão tử sao?
Tào Bằng không giận mà còn cười:
- Đầu Hổ ca! Còn không qua đây mà gặp đại nhân Tam lão của chúng ta? Nhớ ngày đó, người này cấu kết với Thành Kỷ làm nhục mẹ ta, làm hại cả nhà ta phải xa xứ. Ta đang nghĩ đi tới đâu để tìm ngươi, không ngờ ngươi lại chạy tới đây.
Vương Mãi phóng ngựa tới, liếc mắt liền nhận ra người có đôi mắt tam giác đó đúng là tam lão ở trấn Trung Dương.
Nhớ ngày đó, Trương thị vì chuyện tới núi Trung Dương cầu phù thủy, muốn bán ngọc bội tổ truyền của mình, đổi lấy ít tiền, tuy nhiên lại bị thổ hào địa phương để ý. Sau khi ép không được còn cấu kết với Tam lão, vu hại Trương thị.
Đến nay, Tào Bằng vẫn nhớ rõ người này trợ Trụ làm ác như thế nào.
Có điều lúc đó vì không biết rõ chỗ ở của y, nên đêm đấy Tào Bằng chỉ giết Thành Kỷ mà tha cho người kia.
Tuy nhiên mối thù làm nhục mẫu thân của hắn, Tào Bằng không bao giờ quên. Hai gò má thanh tú của hắn chợt hiện lên chút lạnh lùng. Tào Bằng không nói hai lời, rút cương đao, giơ tay chém xuống. Đôi mắt tam giác mở to, không thể tin được vào chuyện vừa mới xảy ra mà ngã xuống vũng máu. Vương Mãi lại càng không khách khí, thúc ngựa vác thương, đâm thẳng vào ngực y.
Gã vu hại mẫu thân Tào Bằng còn suýt chút nữa thị hại chết phụ thân của Vương Mãi.
Vì vậy mà hai tên tiểu tử xuất thủ không hề có một chút báo trước.
Khiến cho Điển Vi ở ngay bên cạnh muốn cản mà vẫn chậm một bước.
- A Phúc! Ngươi làm gì vậy?
Điển Vi mặc dù căm tức thì căm tức nhưng gã cũng không thể tự tiện xử lý đối phương.
Ngụy Diên cười nói:
- Điển hiệu úy! Chuyện qua rồi hỏi làm gì? Những người này ăn thịt người khác, có chết không hết tội.
Vừa nói, gã vừa phóng ngựa tới, Long Tước đại đao rít lên, chiến mã đi tới đâu là máu thịt tung tóe.
Những người ở chỗ trạm kiểm soát đang chuẩn bị đi qua liền lập tức giải tán.
Đặng Tắc tiến tới, nói với tên tiểu thương bị thu hàng hóa:
- Ngươi còn ngu xuẩn ở đây làm gì? Không mau lấy hàng hóa mà đi, định chờ táng gia bại sản hay sao?
- A...
Tên tiểu thương lặng đi một chút, rồi cảm động rơi nước mắt.
- Đa tạ các vị anh hùng! Đa tạ các vị anh hùng.
Gã vội vàng đỡ hai tiểu nhị đẩy xe, nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc này, Hạ Hầu Lan, Đặng Phạm cũng đều ra tay. Tổng công mười mấy tên sai dịch làm sao mà chống lại được?
Chỉ trong chốc lát, tất cả đều bị giết sạch.
Ngụy Diên như chưa qua cơn nghiện còn cho một mồi lửa ở trạm kiểm soát mà cười ha hả.
- A Phúc! Các ngươi... Những người này đáng chết, nhưng còn có luật pháp xử lý. Sao các ngươi lại tự tiện động thủ giết người?
Tào Bằng bình tĩnh nhìn Điển Vi:
- Điển thúc phụ! Tại sao về tới địa bàn của mình, lá gan ngài lại nhỏ đi vậy? Còn nhớ ngày đó, khi người ở Uyển thành giết người vô số có nói vậy hay không? Cái đám này sống lâu đối với Tào công là một mối hại. Giết sớm một ngày thì thái bình ngày đó... Người thường nói đại trượng phu phải phóng khoáng tại sao bây giờ lại như thế?
Điển Vi bị Tào Bằng nói vậy liền đỏ mặt.
Vương Mãnh, Tào Cấp cũng đi tới, nhìn tử thi trên mặt đất rồi nói một câu:
- Giết tốt lắm.
Điển Vi cười khổ một tiếng:
- Tiểu a Phúc! Không ngờ tính cách của ngươi so với ta còn mạnh hơn. Đúng thế. Những người này giết thì thôi, không lo gì cả. Có điều chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, tránh chút rắc rối.
Y có lo nghĩ của bản thân nên không thể chậm trễ được.
Điển Vi mặc dù là người thân tín của Tào Tháo nhưng trong tình hình như vậy cũng không tiện ở lại.
......
Cả đoàn nhanh chóng đi tiếp.
Có điều, bọn họ muốn đi lại không phải chuyện dễ dàng.
Mới đi được chừng mười dặm thì nghe phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập cùng với tiếng gào:
- Bọn giặc chạy đi đâu.
Điển Vi ghìm ngựa, quay đầu lại.
Chỉ thấy phía xa, bụi bay mù mịt.
Điển Vi nhíu mày nói:
- A Phúc! Các ngươi đi đi. Để ta lại đây.
Tào Bằng cười nói:
- Người do ta giết, sao lại để thúc phụ ở lại có một mình? Ta thực sự muốn nhìn xem Lang Lăng trưởng như thế nào?
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện