15.
Hôm nay Thẩm Mộng Ảnh rất lo lắng bởi vì tối nay bà phải tham gia một buổi lễ trao giải.
Không có diễn viên nào không muốn có cái cúp kia.
Nó là sự khẳng định tuyệt đối dành cho năng lực diễn của một diễn viên.
“Mẹ đang lo lắng gì thế?”
Thẩm Mộng Ảnh không yên lòng.
“Mẹ sợ mẹ không đạt giải.”
Bà đang lo lắng, sáu năm của bà cần một lời khẳng định.
“Nhưng mà mẹ ơi, tác dụng của cúp này chỉ để nói với người khác rằng, người diễn viên này diễn rất tốt, là diễn viên giỏi. Mẹ đã làm được điều đó rồi mà, mọi người đều biết mẹ diễn rất tốt, mẹ không cần những vật ngoài thân kia để khẳng định bản thân.”
Mặc dù tôi an ủi như thế nhưng tôi luôn tin rằng, Thẩm Mộng Ảnh sẽ đạt được cái cúp này.
Quả nhiên.
Màn trao giải trong TV, vào giây phút trao giải đã chiếu video của bốn người được đề cử.
Thẩm Mộng Ảnh hôm nay sáng rực cả trường quay.
Tôi thấy bà nắm chặt bàn tay, chỉ buông lỏng khi tên của bà được đọc lên.
Bà đạt được giải thưởng rồi!!!
Nhưng sao chú Giang Sướng lại kích động thế? Còn là người đầu tiên ôm mẹ nữa.
Chú có thể che giấu ánh mắt tham muốn kia của mình tí không?
Không biết giây phút trên sân khấu ấy, Thẩm Mộng Ảnh nghĩ gì nhỉ?
Đợi khi mẹ về nhà, tôi phải hỏi bà mới được.
Bà cầm cúp từ tay người trao thưởng, còn ngắm nhìn nó một lát.
“Bé Nhiên, mẹ đã nhận được cúp rồi.”
“Sau này tôi sẽ cố gắng để tạo ra nhiều tác phẩm tốt gửi đến khán giả.”
Bà cảm ơn đạo diễn, cảm ơn staff, cảm ơn diễn viên chung đoàn phim, cảm ơn fan, cảm ơn dì quản lý vẫn luôn ở cạnh bà ấy.
Sau đó bà cảm ơn tôi.
“Cảm ơn con gái Tuế Nhiên của tôi, cảm ơn sự tồn tại của con bé.”
Lúc Thẩm Mộng Ảnh về thì trời đã khuya.
Tôi gắng không ngủ để hỏi bà câu hỏi ấy.
“Mẹ, lúc mẹ lên sân khấu mẹ đã nghĩ gì thế ạ?”
Thẩm Mộng Ảnh suy nghĩ một lát.
Nhưng chưa đợi bà trả lời tôi đã ngủ gục rồi.
Tôi cứ như nghe thấy giọng bà vang bên tai.
“Mẹ nghĩ, mẹ đã thành tấm gương cho con chưa.”
16.
Có đôi lúc tôi cảm thấy tôi không giống nhân vật chính tí nào, làm gì được ai buff đâu?
“Bé Nhiên, sao con khó chịu thế? Đi học không vui hả?”
“Mẹ, con diễn một vở kịch, diễn viên trong bộ kịch đó không được buff, không có kĩ năng lợi hại nào cả, hoàn toàn không giống các bạn khác, ai cũng có siêu năng lực.”
Thẩm Mộng Ảnh sờ đầu tôi, cười an ủi.
“Không phải ai cũng được buff đâu con.”
“Vậy mẹ thì sao?”
“Hả…?”
Thẩm Mộng Ảnh nghĩ rất lâu.
“Mẹ cảm thấy siêu năng lực của mẹ là con đó, đối với mẹ mà nói, sự tồn tại của bé Nhiên là buff mạnh nhất đó!”
“Con quan trọng vậy ạ?”
“Đúng thế, con rất quan trọng, vì có con nên mẹ mới tốt hơn.”
“Bây giờ mẹ thấy rất hạnh phúc.”
Tôi tò mò hỏi:
“Vậy trong cuộc sống hạnh phúc của me con mình sẽ có thêm chú Giang Sướng không ạ?”
Sau khi kết thúc bộ phim, Giang Sướng vẫn xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi.
Chú ấy vẫn còn đang theo đuổi Thẩm Mộng Ảnh.
Chú hiểu sự yêu thích của mẹ, cũng cố gắng tìm điểm chung với mẹ.
Hôm nay Thẩm Mộng Ảnh cắm bó hoa Giang Sướng tặng bà vào lọ hoa bà thích nhất.
Tôi cảm thấy thái độ của Thẩm Mộng Ảnh đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng Thẩm Mộng Ảnh lại cười xoa mặt tôi.
“Cái này phải để thời gian giải đáp rồi.”
[HẾT]
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện