Mã Tam nghĩ rồi nói:
- Sóc Châu là biên cảnh làm kinh doanh cùng người Đột Quyết bình thường đều ở đó. Chỉ cần không phải hai nước khai chiến. Lão gia hàng năm đều đi một hai lần, buôn bán chút ít trà vải vóc, kiếm rất nhiều tiền. Đi một chuyến có thể vượt qua nửa năm những nơi khác, về lai lịch của Tô Tiểu Liên, tiểu nhân cũng không rõ lắm, cũng không nghe Mã lão gia cẩn thận nhắc tới. Đoán chừng chính là con gái của dân chúng tầm thường nào đó ở Sóc Châu.
Tần Tiêu thì thào thầm nghĩ: Đột Quyết, bảo ngọc, Sóc Châu biên cảnh, mua được Tô Tiểu Liên, xem ra, Tô Tiểu Liên cùng lai lịch của bảo ngọc xuất xứ giống nhau, đều là từ Sóc Châu, vùng biên cảnh của Đại Chu cùng Đột Quyết. Cả hai có mối liên hệ gì với nhau sao?
Tần Tiêu tiếp tục hỏi:
- Mã Tam, vậy khối ngọc đó ngươi dã từng thấy chưa? Bốn ngày trước Mã Thành Kiền từ nơi khác kinh thương trở lại, trên người có mang theo khối ngọc này không?
Mã Tam do dự mà lắc đầu:
- Khối ngọc này, Mã lão gia chỉ lấy ra rồi lại giấu đi cực nhanh, tiểu nhân cũng vào ngày Mã lão gia mua mà nhìn được vài lần. Về sau, Mã lão gia cũng rất ít khi lấy nó ra, chỉ là ngẫu nhiên tại thời điểm bên ngoài không có người thì Mã lão gia một mình một người đem nó lấy ra tinh tế nhìn ngắm, có khi còn ngẩn người ra hồi lâu. Tiểu nhân cũng ngẫu nhiên mới biết được, về phần bốn ngày trước lúc Mã lão gia trở lại mang bảo ngọc trên người không thì tiểu nhân thật sự không biết. Chỉ là theo lý thuyết, lão gia hẳn là sẽ không bỏ nó ở nơi khác. Bình thường đều dấu vào trong quần áo sát da thịt, ngay cả ngủ cũng không lấy ra.
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Được rồi, tạm thời hỏi ngươi tới đây thôi. Bất quá, Cát đại nhân tùy thời sẽ gọi ngươi tới hỏi. Trong những ngày sắp tới, không được rời khỏi huyện Hà Nam. Không có việc gì rồi, ngươi đi đi.
Mã Tam hành lễ rồi rời đi.
Hỏi xong chuyện, Tần Tiêu một mình thong thả bước đi, một bên tinh tế suy tư. Đám người Cát Hiển Nghiệp, Lý Tiên Huệ bên cạnh đều im im lặng lặng không nói gì, đôi mắt theo thân ảnh lắc lư của Tần Tiêu tràng diện có chút quái dị. Tình hình này giống như là Tần Tiêu đang diễn kịch một mình.
Một lát sau, Tần Tiêu mới cảm giác ra một chút điều gì khác thường, hắn nhìn thoáng qua mọi người cười nói:
- Các ngươi đều nhìn chằm chằm vào ta như vậy làm cái gì? Trên mặt ta vừa rồi không có viết chữ.
Cát Hiển Nghiệp thấy Tần Tiêu lên tiếng phá vỡ trầm mặc, hắn bước lên phía trước vài bước hỏi:
- Tần đại nhân, thẩm án xong đã có manh mối gì chưa? Hạ quan cảm giác được, bản thân Mã Thành Kiền có chút quái dị. Còn có lai lịch của khối Thúy Tiên Ngọc có chút cổ quái.
Tử Địch bên cạnh "A" một tiếng thật dài, vẻ mặt nàng tràn đầy khinh thường nói:
- Có cái gì quái dị, có cái gì cổ quái! Muốn biết rõ ràng những điều này thì đơn giản là trực tiếp tìm Tô Tiểu Liên hỏi không phải được sao, có gì khó xử lý đâu?
Lý Tiên Huệ vội vàng kéo Tử Địch một cái, thấp giọng trách mắng:
- Còn không im miệng! Hai vị đại nhân đang nói chuyện, chúng ta làm gì có phần xen vào. Những chuyện này, Tần đại nhân cùng Cát đại nhân đều hiểu rõ trong lòng. Tỷ đó, bớt tranh cãi đi, Tô Tiểu Liên sống chết không mở miệng, nếu có thể thẩm tra cái kết quả gì thì đã làm xong sớm rồi. Thật là....
Tử Địch ngượng ngùng nói:
- Đó là bọn họ không thẩm mà! Đổi lại là ta, là ta... Được rồi, coi như ta chưa nói, ta không phải Ngự Sử, huyện úy. Ai nha, ta nếu là làm quan, khẳng định ngon hơn các ngươi.
Tần Tiêu nghe nha đầu kia bày hết mưu này sang mẹo kia cảm thấy trong lòng sáng ngời, hắn cười ha ha nói:
- Được. Lúc này đây, ta mời muội thẩm vấn đi. Nói không chừng, thật đúng có thể được một ít kết quả tốt chúng ta không ngờ được.
Tử Địch già mồm nói:
- Cái gì nha, thẩm thì thẩm! Ta, ta, ta... Ta làm luôn, chứng minh cho các ngươi thấy!
Cát Hiển Nghiệp thấy dở khóc dở cười tiến đến bên cạnh Tần Tiêu thấp giọng nói:
- Đại nhân, chuyện này...không tốt đâu, làm gì có đạo lý nữ quyến đi thẩm vấn phạm nhân. Nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười đó.
Tử Địch đắc ý nhướng lông mày, trong lòng thầm suy nghĩ: Hắc, ta biết ngay các ngươi không dám! Để cho ta nhặt lấy tiện nghi, nói một hồi đã miệng thật. Hắc hắc.
Lý Tiên Huệ liên tục đem Tử Địch kéo qua một bên:
- Tử Địch tỷ tỷ, tỷ đừng làm rộn. Việc này đã phiền lắm rồi, tỷ để đại nhân sớm xử lý đi, sau đó về kinh nộp chỉ, đừng để lỡ đại sự.
Tử Địch đắc chí vừa lòng khoát khoát tay:
- Không có việc gì không có việc gì, những chuyện như thế này nha, tâm lý của ta nắm chắc, ngươi đừng sợ.
Lý Tiên Huệ nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí đại xuất danh tiếng của Tử Địch thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, thấp giọng cười mắng:
- Ta lần đầu tiên thấy nha đầu không biết lớn nhỏ như tỷ, có người ngoài ở đây đó, tỷ thoáng thu liễm một chút đi.
Tử Địch gật đầu như gà mổ thóc:
- Biết rõ biết rõ, ta đã rất thu liễm.
Tần Tiêu mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Tử Địch, trong lòng đem sự tình cân nhắc được rõ ràng, mở miệng đối với Cát Hiển Nghiệp nói:
- Cát đại nhân, ta là nói thật. Thật sự ý định của của ta là để cho tiểu nha đầu đi thẩm vấn Tô Tiểu Liên.
Lời vừa nói ra, cơ hồ tất cả mọi người ở đây đồng thời cả kinh hỏi:
- Vì sao?
Vẻ mặt của Tần Tiêu xấu xa mỉm cười:
- Bởi vì, thứ nhất, nàng là nữ; thứ hai nàng chủ động xin đi giết giặc. Sao vậy Tử Địch, xem bộ dáng kinh ngạc của muội giống như ăn phải con ruồi thế, hay đã hối hận rồi.
- Ai... Ai không dám!
Tử Địch hung hăng nói:
- Ta đã nói là có thể thẩm vấn tốt hơn cả các ngươi.
- Ừ. Đó là nhất định được. Bằng không thì ta cũng sẽ không phái muội đi. Muội không phải một mực trách ta, không giao chuyện này cho muội xử lý sao? Vậy thì tốt, trước mắt chuyện xui xẻo này cũng chỉ có muội Tử Địch có thể làm. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Tần Tiêu tiếp tục vẻ mặt cười xấu xa ngoắc ngoắc nàng:
- Đưa tai đây, ta nói cho muội biết phải hỏi vấn đề gì. Những thứ khác thì do muội tự mình phát huy nhé.
Tử Địch đảo mắt nhìn bốn phía một chút, thấy ánh mắt của mọi người đều đặt lên người mình thì cảm giác được một hồi hưng phấn cùng kích thích, rất là vui vẻ chạy đến bên cạnh Tần Tiêu, đưa lỗ tai tới:
- Nói đi!
Tần Tiêu cố nín cười nói nhỏ một hồi bên tai Tử Địch.
Tiểu nha đầu còn chỉ nghe được một nửa, thì bỗng chốc nhảy, vẻ mặt trở nên đỏ bừng, tức giận hét to:
- Huynh... Huynh thật quá đáng! Muội là một cô nương mà huynh bảo muội đi hỏi vấn đề đó, muội không làm.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Vậy thì ta chỉ còn cách gọi Tử Địch chính là con cọp giấy, không phải thật. Con cóc ngáp, khẩu khí rất thô bạo, nhưng đụng chuyện thì không có chỗ dùng. Ai, không có biện pháp, hay là ta mời cao nhân khác thôi.
- Đợi một chút!
Thích Truyện
Website dành cho những hội yêu thích và đam mê truyện, nơi bạn có thể thỏa sức hòa mình vào thế giới truyện, chia sẻ cùng những người thích truyện